Omega Khiếm Khuyết Là Thuốc Vỗ Về Alpha Hàng Đầu

Quyển 1 - Chương 19: Thương tiếc và khâm phục



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Yến đã xem tất cả các video, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại ở cảnh Tống Tân đang nghiêng đầu nói chuyện với Lận Nặc.

Mày hơi chau, bé cưng mà hắn muốn cất giấu dường như đã bị tên ất ơ nào đó nhìn thấy rồi.

Nhạc Sơn bước vào trong, nhìn thoáng qua điện thoại của Lục Yến, khi chú ý đến hình ảnh Tống Tân trên màn hình thì trong lòng khẽ run lên: "Tổng giám đốc Lục, xe đã sẵn sàng rồi, bây giờ chúng ta xuất phát chưa?"

Lục Yến để điện thoại lên bàn, không trả lời câu hỏi của anh mà ngược lại hỏi: "Cậu ta là ai?"

Nhạc Sơn thuật lại những thông tin về Tống Tân mà anh đã đọc trước đó: "Người mới do công ty KYZ nâng đỡ trong năm nay, đứng hạng nhất trong cuộc thi "Vũ công". Là một Alpha mới rất có tiềm lực, năm nay hai mươi ba tuổi, độc thân."

Nghe thấy hai chữ độc thân, Lục Yến ngước mắt liếc nhìn vẻ mặt cung kính của Nhạc Sơn.

"Cậu ta có độc thân không anh cũng điều tra, muốn làm gì?"

Đây là một câu châm chọc hiếm hoi của Lục Yến, điều này chứng minh tâm trạng của Lục Yến đang không tốt.

Là một trợ lý đã đi theo Lục Yến nhiều năm, tuy Nhạc Sơn không dám nói mình hiểu biết trăm phần trăm về ông chủ của mình, nhưng chí ít anh vẫn hiểu bình thường thái độ của Lục Yến rất lạnh lùng với họ, rất ít khi giao tiếp với họ trừ khi cần thiết. Nhưng một khi kỹ năng châm chọc được bật, hầu hết tâm trạng đều rất tệ.

Nhưng bản thân Lục Yến cũng không phải là người khó hòa hợp, chỉ cần anh ăn ngay nói thật: "Tôi nghĩ anh sẽ muốn biết, thế nên tôi chuẩn bị đầy đủ đôi chút."

"Bớt tự cho là đúng đi. Anh lái xe đến đây đi."

Lục Yến nhìn chằm chằm vào Alpha trẻ tuổi trên điện thoại, hai mươi ba tuổi, rất trẻ, nhưng ngoài trẻ ra thì còn gì nữa?

Xí!

*

Lận Nặc và Tống Tân tìm nhà hàng theo địa chỉ mà tổ tiết mục đưa ra, nhìn lên tấm biển có ba chữ vàng: Ăn đi.

"Đúng là ở đây rồi." Tống Tân ngẩng đầu nhìn lên, đối chiếu với địa chỉ đã ghi, "Cái tên này cũng khá là lạ."

Trang trí tổng thể theo phong cách cổ nhưng cái tên lại rất tùy ý.

Ánh mắt Lận Nặc tò mò nhìn nhà hàng trước mặt: "Chúng ta vào thôi."

Nói xong cậu đã đi vào trước, ông chủ đứng sau quầy hàng mặc đồ hoàng mã quái* vàng đen, trên đầu đội một chiếc mũ nhỏ, nhìn thấy họ vào thì cười nói: "Chúng tôi đã rất mong chờ hai anh trai đấy, hiện tại việc làm ăn của chúng tôi đang phát đạt nên vẫn còn thiếu hai nhân viên, không biết hai anh trai đây có bằng lòng chịu khó giúp đỡ không? Tôi sẵn lòng trả mỗi cậu 100 tệ, hai cậu thấy thế nào?"

*Áo xê ở giữa, ống áo hình chữ U, cài nút. Nguồn gốc của áo là từ thời Mãn Thanh, ống tay hẹp, áo cổ tròn.



Tống Tân nghe vậy định đồng ý, theo hắn thấy nếu mỗi người một trăm tệ vậy thì họ sẽ có hai trăm tệ, đây có lẽ là thỏa thuận giữa tổ tiết mục và ông chủ.

Nhưng trước khi hắn kịp nói, Lận Nặc ở bên cạnh chợt nói: "Một trăm tệ hơi ít ấy ạ, hiện tại lương tối thiểu cho nhân viên phục vụ bên ngoài là 3.000 tệ, chưa tính hoa hồng nhặt nắp chai* và bán các loại đồ uống. Cửa hàng của ông nằm ở khu vực danh lam thắng cảnh đẹp, mức lương cơ bản thế nào cũng cao hơn bên ngoài. Nếu chưa tính tiền hoa hồng, dựa theo mức lương cơ bản 4.500 thì ông cũng nên cho tụi con mỗi người 150 mỗi ngày, nếu trích hoa hồng thì thế nào cũng khoảng 200 mới hợp lý. Ông không thể bắt nạt tụi con không hiểu rồi ép giá được. Ông chủ à, tụi con thật lòng làm việc cho ông mà, hy vọng ông sẽ đối xử chân thành với tụi con hơn nhé."

*Xíu nữa em Nặc có giải thích cho nè:3

Bầu không khí trở nên yên tĩnh đến lạ sau lời nói của Lận Nặc. Tống Tân há hốc mồm kinh ngạc.

Hắn hoàn toàn không ngờ một bé Omega thoạt nhìn có vẻ ít nói ngoan ngoãn lại không chỉ cò kè mặc cả với ông chủ mà còn nói chuẩn xác không sai* đến mức nhất thời không còn đường để phản bác.

*有理有据 (Có lý có cứ): Bên mình nghĩa là nói có sách mách có chứng.

Ông chủ phía sau quầy hàng cũng kinh ngạc, thậm chí còn bất ngờ hơn cả Tống Tân, như thể không hiểu nổi tại sao một ngôi sao trong giới giải trí như Lận Nặc lại có thể hiểu về ngành dịch vụ của họ đến vậy. Ngay cả tiền lương phục vụ cơ bản của những người bên ngoài là ba ngàn, hoa hồng nhặt nắp chai và các loại đồ uống đều rành mạch.

Giá cả mà ông đưa ra quả thật không cao, cũng đúng là ỷ vào họ không hiểu thực tế nên mới ép giá. Dù sao thì lúc trước tổ tiết mục tới tìm ông cũng không thương lượng tiền lương một ngày, ông cũng vì có thể quảng cáo miễn phí cho cửa hàng nên mới đồng ý.

Nhưng lúc này bị Omega nhỏ thẳng thừng chỉ ra khiến mặt ông có hơi sượng, nhưng nhờ ông trông hơi đen nên không ai nhìn ra được, chỉ thấy ông cười nhe hàm răng trắng bóc: "Không ngờ cậu hiểu biết nhiều đến thế, vậy được, cho mỗi người các cậu 200 nhé. Nếu hôm nay bán được nhiều rượu thì tôi sẽ cho các cậu thêm 50 tệ hoa hồng, về phần nhặt nắp chai gì đó, thật ra ở chỗ chúng tôi cũng có. Nếu các cậu không chê phiền thì có rất nhiều nắp chai ở chỗ thu gom rác sau bếp đấy."

Tống Tân thật sự không ngờ ông chủ sẽ đồng ý thật, nhất thời có hơi mơ màng.

Lận Nặc đã thay đổi thái độ cò kè mặc cả trước đó, cười gật đầu: "Ông chủ, ông yên tâm ạ, tụi con nhất định sẽ làm việc chăm chỉ."

"Vậy được, tôi dẫn các cậu đi thay đồ." Ông chủ nói xong xoay người lại gọi quản lí, "Tiểu Lưu, cậu dẫn họ đi thay đồ đi, tiện thể nói với họ yêu cầu công việc luôn."

Lúc Tống Tân đi theo Lận Nặc, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Nhặt nắp chai nghĩa là sao?"

"Có một số nhà máy sản xuất đồ uống hay in các hoạt động trúng thưởng trên nắp chai, có thể đổi tiền, lát nữa chúng ta đi xem thử biết đâu có thể đổi được không ít tiền." Lúc Lận Nặc nói vậy, đôi mắt đen của cậu tỏa sáng rực rỡ, rõ ràng cậu không phải chỉ nói cho có thôi.

Đôi mắt Tống Tân nhìn thấy tất cả biểu cảm của Lận Nặc, trong lòng hơi ngứa ngáy, nhưng lại thấy Lận Nặc dễ thương muốn xỉu up xỉu down, tựa như đang nuôi một bé con vậy.

Omega nhỏ nhắn mềm mềm và dễ thương quả nhiên thật thơm!

Đi theo quản lí đến phòng thay đồ rồi thay quần áo đi ra, nghe quản lí phân công công việc cho họ. "Ăn đi" có hai tầng, tầng một là sảnh lớn, tầng hai là phòng vip. Nhà hàng chủ yếu kinh doanh nướng và lẩu.

Lúc này vẫn chưa đến giờ làm việc chính thức nên trong nhà hàng không có ai. Sau khi quản lí giải thích xong nội dung công việc của họ, anh để họ làm quen với môi trường làm việc trước.

Quản lí vừa đi, Tống Tân đã đến bên cạnh Lận Nặc: "Bây giờ chúng ta làm gì đây?"

Lận Nặc cười híp mắt nói: "Chúng ta đi nhặt nắp chai đi. Công việc chính thức chắc là chiều mới bắt đầu, khi làm việc rồi thì chúng ta sẽ không có thời gian để nhặt nữa, nhân lúc rảnh rỗi chúng ta đi nhặt nắp chai trước đi, kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."

Mặc dù Tống Tân khá tò mò về chuyện nhặt nắp chai, nhưng hắn không lạc quan như Lận Nặc, hắn không khỏi tự hỏi một chương trình giải trí thôi mà có cần phải vất vả như vậy không?

Không nhịn được nữa: "Sao phải..."

Câu hỏi này vừa ra khỏi miệng, hắn đã không thể hỏi tiếp được nữa, thật sự không biết nên hỏi như thế nào. Nhưng Lận Nặc dường như hiểu được ý của hắn, cậu vẫn ôn hòa nói: "Anh không phát hiện tổ đạo diễn chỉ nói với chúng ta rằng tối nay sắp xếp chỗ ở cho chúng ta, còn chúng ta phải tự trả tiền phòng, nhưng anh ấy không nói cho chúng ta biết họ chuẩn bị chỗ ở như thế nào, nếu chúng ta làm cả ngày vẫn không đủ tiền thuê phòng thì phải làm sao đây? Vì vậy kiếm nhiều tiền hơn chút nữa để đề phòng cho chắc."

"... Cậu suy nghĩ chu đáo quá." Tống Tân nghe vậy chỉ cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc không hiểu áp lực của cuộc sống, những người như hắn kiểu gì cũng không thể tự sống sót qua nửa tập phim. Hơn nữa hắn còn chủ quan coi đây là hiệu ứng chương trình chứ hoàn toàn không coi như đang làm việc thật sự.

Mà Lận Nặc còn nhỏ hơn cả hắn, nhưng dường như cậu có rất nhiều kinh nghiệm sống, và cậu cũng rất có kinh nghiệm trong những việc như vậy.

Nghĩ vậy, Tống Tân không khỏi nhìn Lận Nặc nhiều hơn, cảm thấy dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn của cậu dường như ẩn giấu rất nhiều sự kiên cường và dũng cảm mà hắn không tài nào biết được, làm cho người ta sinh ra sự thương tiếc đồng thời khâm phục cậu.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Yến: Dám ngấp nghé người của kao hả! (Mở kỹ năng châm chọc: Thằng nhóc con như mi mà dám so với bố à?) Điên cuồng gấp rút lên đường.jpg.

___

25/5/2023.

11:48:25.