Omega Thủy Tinh

Chương 119



“Chú đẹp trai, lại đi đâu vậy chú?” Dạ Nguyệt quăng balo ra sofa, mông còn chưa chạm hẳn xuống ghế đã thấy Bạch Phi chuẩn bị lên xe đi tiếp.

“Đi công tác.” Bạch Phi mặc âu phục màu xanh đậm, đi giày da lại còn đeo thêm cặp mắt kính tri thức. Dáng vẻ này không giống đi làm, càng không giống đi sự kiện.

“Sáng nay chú mới từ chỗ công tác về mà, còn nói trong tháng này sẽ không đi công tác nữa mà. Nói dối!” Dạ Nguyệt đích thị là cái đuôi nhỏ bám miết không buông, còn là một cái máy phát hiện nói dối nữa. Cô nhóc sửng sốt chạy lại bám lấy chân Bạch Phi không cho đi.

“Chú đi gặp khách hàng được chưa?” Bạch Phi bất lức trước con nhỏ ranh mãnh này, bế nó ra xa xong chưa kịp bước thêm bước nào nó lại vồ lấy chân mình ôm tiếp, ôi cái cuộc đời.

“Khách hàng gì mà phải khép nép như kiểu đi xem mắt thế? Cháu không tin, cho cháu đi cùng mới chịu.” Dạ Nguyệt chắc chắn ông chú này đi đâu đó rất mờ ám, còn rất bảo mật. Hai chân hai tay cô bé càng được dịp mà bám chặt lấy chân Bạch Phi, hệt như một con bạch tuộc.

“Được rồi được rồi. Chú không thể cho cháu đi được nhưng mà chú sẽ nói nơi chú đến…” Bạch Phi chịu thua con nhóc nghịch ngợm này, đành chậm rãi ngồi xuống rồi ghé vào tai Dạ Nguyệt thì thầm gì đó.

“A…” Dạ Nguyệt nghe thấy gì đó, đôi mắt sáng rực như đèn pha, miệng toét cười sau đó hướng về phía phòng khách trong biệt thự mà hét “Anh Sơ Mặc, chú đẹp trai muốn… Ưm… tán tỉnh… chị Tiêu…”

“Ấy ấy… Lạy nhóc đó, làm gì mà hét lớn vậy hả…” Bạch Phi hoảng hốt vội đưa tay bịt chặt miệng con nhỏ đang la lối kia lại, vẻ mặt lúng túng mà nói.

“Ư… Umm…” Dạ Nguyệt trợn hai mắt lên nhìn Bạch Phi, biểu tình tức giận nhưng lại không nói được gì.

“Nếu cháu không hét nữa thì chú mới buông ra…” Bạch Phi nhìn Dạ Nguyệt vừa bối rối vừa phải dọa nạt.

“Ưm ưm…” Dạ Nguyệt gật đầu lia lịa.

“Ngoan…” Bạch Phi thả lỏng, từ từ bỏ tay ra.

“Anh Sơ Mặc…” Cái miệng nhỏ của Dạ Nguyệt vừa được thả tự do liền hít sâu mà hét tiếp.

Bạch Phi cạn lời lần nữa chặn cái loa chạy bằng cơm kia lại, dứt khoát tống luôn nhóc con láu cá ấy lên xe.

“Chú ơi…” Ân Ly chạy từ trong nhà ra, thấy hai người một lớn một nhỏ đang “đánh nhau” thì ngơ ngác gọi.

“Ừ sao thế?” Bạch Phi đóng cửa xe nhốt nhỏ Dạ Nguyệt ở bên trong còn mình thì ở bên ngoài nói chuyện với Ân Ly.

“Hai người chuẩn bị đi đâu à? Tại cháu nghe thấy tiếng con bé hét nên mới ra đây.” Ân Ly thấy em gái ở trên xe thì hồn nhiên hỏi.

“Ừ, con bé mới được điểm cao, nó thấy chú chuẩn bị ra ngoài thì nhất quyết muốn đi theo chơi.” Bạch Phi quay người nhìn Ân Ly, đưa tay đẩy mắt kính lên.

“Xin lỗi chú, Dạ Nguyệt ham chơi đã làm phiền tới chú rồi.” Ân Ly mỉm cười, cúi đầu trước Bạch Phi.

“Không có phiền, là việc chú nên và phải làm. Ông nội đã giao Dạ Nguyệt cho chú thì chú cũng phải có trách nhiệm chứ.” Bạch Phi thấy Ân Ly lễ phép lại ngoan ngoãn như vậy thì mỉm cười nhã nhặn.

“Tại cháu thấy con bé cứ làm phiền chú mà chú thì bận như vậy…” Ân Ly lo lắng nhìn cô em gái đang cười hớn hở với tài xế ở trong xe.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Bạch Xuyên từ chiếc xe phía ngoài cổng đi tới, ngờ vực nhìn hai người.

“Anh xong ca trực ở bệnh viện rồi ạ?” Ân Ly mỉm cười với Bạch Xuyên.

“Ừ…” Bạch Xuyên bước tới bên cạnh Ân Ly, mắt cũng không liếc lấy chú của mình một cái, chỉ chăm chăm nhìn cô sau đó ôm lấy cô bắt đầu dựa dẫm.

“Giữ của quá rồi đấy.” Bạch Phi nhìn hành động của đứa cháu mình với omega của nó mà khóe mắt giật giật mấy cái, giọng điệu pha chút bực bội.

“Giữ của cũng được, còn hơn người mà không có của để giữ.” Bạch Xuyên vẫn ôm omega của mình, bộ dáng hả hê đong đưa trước mắt Bạch Phi.

“Anh không được nói với chú như vậy.” Ân Ly hơi đẩy Bạch Xuyên ra, giọng có vẻ nghiêm trọng.

“Phải nói vậy thì chú mới biết được tình tình hiện tại của mình chứ.” Bạch Xuyên bẹo má Ân Ly, cười tươi với cô rồi lại quay sang nhìn chú của minh “Chú mau đi kiếm omega về làm vợ đi.”

“Mày nghĩ chú đây còn có thời gian cho mấy việc đó hả?” Bạch Phi dựa người vào xe, một là tránh xa tâm bão, hai là che đi cái con nhỏ lắm chuyện đang gào thét ở trong xe.

“Không omega thì beta cũng được. Cháu có gặp qua mấy cô nàng beta ở bệnh viện, ôn nhu hiền dịu có mà nóng tính đanh đá cũng có. Nếu chú cần thì cháu sẽ giới thiệu cho mấy cô.” Bạch Xuyên nhìn ông chú chỉ cách mình mười mấy tuổi này mà hào hứng.

“Bớt lo chuyện bao đồng đê. Chú phải đi đây. Chắc tối nay chú với Dạ Nguyệt sẽ ăn tối ở ngoài, mọi người cứ ăn trước không cần đợi.” Bạch Phi thấy câu chuyện đã đi xa hơn dự kiến nên lùi bước tránh nạn.

“Biết rồi. Tạm biệt. Chú ý an toàn nha.” Bạch Xuyên nhìn Bạch Phi có vẻ hơi vội rời đi thì bắt đầu có nghi ngờ, nhưng mà không liên quan tới mình lắm nên anh cũng không quan tâm nữa.

“Anh có mệt không?” Ân Ly đưa hai bàn tay nhỏ lên chỉnh lại tóc mái cho Bạch Xuyên rồi lại đón lấy túi đồ trên tay anh, giọng quan tâm.

“Có chứ, mệt muốn xỉu nè. Bác sĩ làm việc mà bác sĩ chỉ nhớ tới omega đang chờ mình ở nhà thôi.” Bạch Xuyên lần nữa kéo Ân Ly vào lòng ôm lấy rồi nửa đùa nửa trêu tức mà làm nũng với cô.

“…” Thành thật mà nói thì từ lúc Bạch Hàn và Phương Yến không còn ở đây, Bạch Xuyên cũng hạ hoàn toàn lớp mặt nạ trầm tĩnh tới đáng sợ kia xuống. Anh vẫn quan tâm cô, yêu thích cô như vậy nhưng hiện tại còn có thêm một mặt mè nheo làm nũng như vậy nữa. Ai chứ Ân Ly thì không có quen cảnh này nha. Nghe tới mấy câu sến sẩm của Bạch Xuyên, Ân Ly chỉ biết im lặng lắng nghe và dựng lông tơ toàn thân thôi. Cô bất lực cười cười, tay vỗ vỗ vào sau lưng anh mấy cái, “Mau vào trong thôi anh.”

“Phải rồi, anh có chuyện muốn nói với em.” Bạch Xuyên kéo cô gái của mình vào ghế trong phòng khách, vẻ mặt trầm lắng nghiêm túc nhìn cô.

“Sao vậy ạ? Anh mau nói đi.” Ân Ly thấy anh nghiêm túc thì có hơi không hiểu, ánh mắt chăm chú nhìn anh.

“Thực ra là… Hôm trước anh có tới chỗ ba anh và dì Phương. Hai người họ nhờ vệ sĩ gọi anh tới nói là dì Phương không được khỏe.”

“Vậy anh đã đến? Bà ấy có sao không?” Thần sắc Ân Ly thoáng sợ sệt nhưng vẫn nhẫn nại hỏi tiếp.

“Anh tới đó không chỉ bởi anh là con ông ấy, mà anh còn tới với cương vị một bác sĩ nữa. Dì Phương không sao nhưng…” Bạch Xuyên ngần ngại nhìn cô.

“Nhưng? Anh cứ nói đi…” Ân Ly càng tò mò khi nghe anh chậm chạp giải thích.

“Dì ấy có em bé.” Bạch Xuyên ghé vào tai Ân Ly thì thầm mấy chữ.

'Hả?" Tiếng của Ân Ly không lớn, nhưng nhìn biểu cảm cũng đủ biết cô kinh ngạc cỡ nào.

“…” Bạch Xuyên nhìn cô, gật đầu mấy cái.

“Phải rồi. Em có muốn tới gặp bà ấy cùng với anh không?” Bạch Xuyên từng nghĩ, bởi vì Ân Ly và Sơ Mặc là hai anh em mà Sơ Mặc đã cố gắng tới đó vì Bạch Vũ thì Ân Ly chắc cũng sẽ như thế.

“Không.” Ân Ly không do dự lên tiếng.

“…” Bạch Xuyên nhìn cô giống như không tin.

“Em sợ… Không muốn đi.” Ân Ly cúi đầu nói nhỏ, dáng vẻ nhút nhát và hoang mang này của cô Bạch Xuyên đã thấy khá nhiều lần rồi.

“… Không sao. Em cũng không có nghĩa vụ phải theo anh tới đó.” Bạch Xuyên nhớ ra, cô gái đang ở trước mặt anh đây tuy rất tốt bụng, hiền lành nhưng lại khó mà mở lòng với người khác. Đặc biệt, đối tượng lần này còn là người đã gây ra nhiều tổn thương cho cô ấy như vậy.

“Nếu lúc trước bà ấy không đánh không mắng anh Sơ Mặc, không đối với anh và em tồi tệ đến như thế thì em đã có thể thoải mái mà mỉm cười với bà ấy rồi…” Ân Ly cúi thấp đầu hơn nữa, hai bàn tay nhỏ đặt trên đùi cứ liên tục chà xát vào nhau đến nỗi đỏ ửng lên.

“Anh xin lỗi… Lúc đó anh đã không ở bên cạnh em… Không thể kịp thời bảo vệ em, khiến em phải hứng chịu tổn thương không đáng có từ bà ấy. Anh… Xin lỗi.” Bạch Xuyên nâng cằm cô lên lại tì trán mình vào trán cô, giọng nhỏ nhẹ hối hận.

“Không phải lỗi của anh… Em không trách anh đâu. Em chỉ… Bà ấy khiến em thấy ám ảnh nên em mới sợ gặp bà ấy thôi.” Ân Ly ôm lấy cổ Bạch Xuyên, tựa cằm vào vai anh nhỏ nhẹ.

“Ừm. Chắc anh sẽ tới gặp bà ấy sau vậy.” Bạch Xuyên vuốt ve mái tóc cô nhẹ nhàng, giọng nói cũng nhỏ, dường như chỉ là để nhắc nhở bản thân.

“Vẫn phải tới đó nữa sao?” Ân Ly khó chịu nhìn anh.

“Bà ấy đang có thai mà, độ tuổi mang thai của bà ấy khá lớn cho nên cần có người bên cạnh quan sát thai kì thật cẩn thận. Ba anh đã nhờ anh làm việc này cùng với ông ấy.” Bạch Xuyên thấy cô omega của mình đang không vui liền giải thích.

“Em biết rồi. Anh nhớ tự chăm sóc bản thân nữa nhé.” Ân Ly nén cái thở dài, vẫn ôn nhu nói với Bạch Xuyên, “Nếu bà ấy còn trách mắng, hành hạ anh nữa thì cứ quay về đây nhé, em không có thứ gì giá trị có thể bù đắp tổn thương nhưng sẽ luôn bên cạnh anh, an ủi anh.”

“Anh biết rồi. Cảm ơn em, A Ly.” Bạch Xuyên mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi ngọt ngào nói lời cảm ơn.