Omega Thủy Tinh

Chương 33: Hôn một lần sẽ khiến anh thích em thêm một chút



Trên cuốn lịch đặt ở tủ đầu giường, có một vài kí hiệu đánh dấu màu đỏ khá nổi bật, còn khoanh tròn vào ngày 19.

Cậu tắm xong, bận bộ đồ ngủ hình gấu trúc đi ra, cả cơ thể vẫn còn đọng lại một tầng nước mỏng trở nên lấp lánh dưới ánh đèn. Cậu ngồi xuống giường, lại ngẩn ngơ nhìn cuốn lịch một lát liền nhớ ra. Kì phát tình của cậu chắc là sẽ đến vào khoảng thời gian này, lại phải tự mình cùng với thuốc ức chế vượt qua mấy ngày khó khăn đó. Cậu không lo lắng lắm cho bản thân, chỉ sợ sẽ làm phiền đến mọi người, phiền đến... anh.

Hi vọng anh sẽ không vì thấy cậu phiền phức mà đuổi cậu đi. Bây giờ cậu còn phải lo lắng cho hai đứa em gái nữa, không thể cứ ích kỷ mà suy nghĩ cho riêng mình được, chắc phải nhờ đến anh rồi.

Tiếng gõ cửa vang lên cùng lúc với giọng nói lãnh đạm quen thuộc "Sơ Mặc, chúng ta nói chuyện chút nhé?!!"

"Dạ." Cậu đáp lời một cách máy móc, lại đứng dậy mở cửa cho anh vào.

Anh vừa bước vào liền ngửi thấy một mùi thơm ngọt trong trẻo. Mùi pheromone của cậu là mùi sữa có vị của đào, vừa là vị thơm thanh khiết vừa ngọt ngào, dịu nhẹ. Cậu mới tắm xong, hơn nữa kỳ phát tình cũng sắp tới cho nên pheromone mới phá lệ mà nồng nàn như vậy. Anh ngây người một lúc, thần sắc không rõ mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo kia của cậu. Bao nhiêu ý nghĩ xấu xa liền nổi lên trong đầu, cơ thể cũng theo những ý nghĩ đó mà nóng lên. Bước từng bước tới trước mặt cậu, không chần chừ mà đưa tay lên...

Cậu thấy anh không có biểu cảm gì liền cũng ngây ngốc mà nhìn vào gương mặt anh, ánh đèn trong phòng hiu hắt khiến cho gương mặt anh hiện ra không rõ ràng, không biết biểu hiện của anh ra sao, lại thấy anh đưa tay lên có hơi sợ mà nhắm chặt mắt lại...

"Nhóc ngốc này... Không phải anh đã nhắc rất nhiều lần là phải lau khô tóc ngay khi vừa tắm xong mà..." Anh đưa tay búng vào trán cậu một cái rõ kêu, giọng điệu trách cứ. Thấy được gương mặt cậu sợ sệt nhắm chặt mắt đứng chịu trận mà anh cũng phải dở khóc dở cười, mấy cái ý nghĩ xấu xa kia cũng quăng ra sau đầu. Tuy là trách mắng nhưng từng cái chạm của anh cẩn thận lại ôn nhu khiến cậu được chiều mà lòng như nở hoa. Cúi người lấy khăn tắm trong tay cậu, lại trùm lên đầu rồi không kiên nhẫn mà lau mái tóc ướt nước của cậu

"Anh không đánh em?!!" Cậu ngây ngô nhìn vào sườn mặt góc cạnh, đẹp đến không tì vết của anh

"Đánh em rồi hậu quả là bị ông nội đuổi ra khỏi nhà... Anh đây đâu dám" Bạch Vũ xoa xoa cái trán của cậu, không thành thật mà càu nhàu

"Anh sẽ không đuổi em đi chứ?" Cậu cúi đầu, nhỏ giọng

"À..." Anh nhớ ra cái gì đó, nắm lấy hai vai cậu ấn cậu ngồi xuống giường, lại ngồi uống dưới chân cậu, ánh mắt nghiêm túc giọng cũng trầm ổn hơn "Nói anh biết, tại sao tâm trạng không tốt?"

"Em không có!" Cậu giống như một chú mèo nhỏ bị người dẫm phải đuôi mà ngay lập tức chạy trốn khỏi vấn đề

Anh không kiên nhẫn mà thở dài một cái, lại ngồi lên giường sát bên cậu, khuôn mặt cũng ghé sát mặt cậu "Anh là người đang sống cùng em, vậy mà một chút cảm xúc, một chút tâm trạng tốt xấu của em cũng không hề nói với anh. Ngược lại, cả Bạch Xuyên và Dạ Nguyệt đều biết còn trách anh không đối xử tốt với em... Em nói xem có phải nên chịu trách nhiệm với anh chuyện này không?!"

"Em... Em xin lỗi..." Cậu nghe anh nói, lại không biết làm gì hơn ngoài một câu xin lỗi với anh

"Em không cần phải xin lỗi... Vậy có thể nói cho anh biết vì sao tâm trạng không tốt không?" Bạch Vũ lần mò tới nắm lấy hai tay cậu kéo về phía mình, cũng ghé sát tới để hơi thở ấm áp chạm đến khuôn mặt cậu

"Ừm... có thể..." Cậu ngại ngùng đưa tay đẩy người anh xa ra một chút, khuôn mặt bị anh dùng phản ứng hóa học đặc trưng nung cho thành một mảng ửng hồng, kiều diễm.

"Tôi đang lắng nghe đây, Bạch thiếu phu nhân" Bạch Vũ cong cong khóe môi, đưa tay nhéo má cậu trêu chọc

"Anh... cứ ghé sát tới rồi còn trêu chọc em như vậy mắc công lại làm em thích anh... Nhưng mà anh không có tình cảm gì với em nên em sợ sẽ bị anh bỏ rơi giống cái cô omega mà chị Thanh Thanh nói" Cậu nhíu nhíu mày, môi nhỏ chu ra biểu tình, hai tay cứ đập bộp bộp vào chân anh

"Từ khi nào mà em lại đi hóng hớt với cô ấy thế?" Rất biết nắm trọng điểm gọi tên anh nha Bạch Vũ

"Em đâu có hóng hớt, tại cô ấy bảo em phải cẩn thận..." Cậu úp úp mở mở dường như đã nói hớ, lại đưa tay che chặt miệng mình lại

"Em kể ra xem, cô ấy còn nói gì nữa?" Anh có chút cau có, khóe môi giật giật mà tra khảo bằng được cái sự gian díu của hai người này

"Chị ấy nói, anh là kẻ xấu, bỏ người cũ như bỏ một chiếc áo, lãnh đạm, tàn nhẫn. Cô ấy còn nói... em nên kì thị anh giống như cô ấy kì thị anh, đừng có thích anh yêu anh rồi lại mất công" Cậu cười tươi ngây ngô kể lại cho anh nghe, dáng vẻ đáng yêu đến mức không hề giả trân

"..." Anh nhìn vợ nhỏ trước mặt, thần sắc không mấy tốt đẹp, nhịn lại mấy câu mắng chửi dành cho người chị mà cậu nói kia

"Chị ấy còn dạy em một điều nữa..." Cậu nhìn vào mắt anh, đưa tay lên chạm vào mặt anh

"Điều gì?" Anh mặc dù không vui nhưng cũng không thể hiện ra vì lo rằng cậu sẽ không thích

Cậu không nói, chỉ nhẹ nhàng tiến tới chạm môi mình lên môi anh, một cái hôn nhẹ giống như chuồn chuồn lướt qua thôi. Xong, lại ngây ngô cười với anh "Chị ấy nói, nếu em làm như vậy anh sẽ thích em thêm một chút"

Anh ngơ ra toàn tập, đại não không chấn động nhưng cũng tạm thời đình công vì hành động bất ngờ này của cậu.

Cậu cười thích thú nhìn anh đang bất động, lại lùi lại, chuẩn bị đứng dậy.

"Trộm gà" xong rồi chạy hả, nhóc ngốc!" Anh đưa tay túm lấy tay cậu kéo cậu ngã xuống giường

"Woa, anh định làm gì?" Cậu bị anh giữ chặt, không thể nhúc nhích, có chút hoảng hốt mà kêu lên