Omega Trong Mộng Hóa Ra Là Alpha Có Vị Anh Đào

Chương 70: Xin ba tha mạng!



Dưới ánh nắng vàng và tán cây long não xanh um, đứa trẻ vẫy tay với cậu: "Cậu về cẩn thận nhé! Lần sau đừng chạy xa như thế, người nhà sẽ lo lắng lắm đấy!"

Văn Cảnh gật đầu: "Ừm, tớ biết rồi, tạm biệt nha!"

Không còn bố mẹ, gia đình chỉ là cái vỏ rỗng. Nhưng may mà cậu vẫn còn một người cậu ruột luôn đối xử tốt với mình.

Văn Cảnh lau nước mắt, đứng nghiên cứu các tuyến xe buýt rồi dùng số tiền ít ỏi bắt xe đến nhà cậu.

...

Vừa chuyển cảnh, Văn Cảnh đã đứng trước khu nhà của cậu.

Nhà cậu ở lầu một, kế bên cửa ra vào dẫn đến phòng khách còn có một ô cửa sổ nhỏ.

Văn Cảnh đi tới bên cửa sổ, tưởng tượng ra khung cảnh như mọi ngày, cậu lên tiếng chào cậu mợ đang ngồi trên sô pha, sau đó đợi họ ra mở cửa.

So với việc bấm chuông, cậu thích kiểu tương tác có thể nhìn thấy biểu cảm sinh động của đối phương hơn.

Cửa sổ vẫn luôn mở một cánh, đứng bên ngoài cũng nghe rõ được tiếng người trò chuyện bên trong.

Cậu: "Giờ nhà đó chỉ còn Văn Vũ Bạch, nên sắp tới chúng ta sẽ đón Văn Cảnh về đây."

Mợ: "Lần này anh ta bị bắt phải đền bao nhiêu tiền thế? Công ty chắc mất luôn rồi, nhưng căn hộ kia thì sao?"

Cậu: "Đương nhiên là của chúng ta, lừa một đứa học sinh tiểu học dễ quá mà."

Mợ: "Sao lại gọi là lừa gạt? Mình giúp anh ta nuôi nó đến 18 tuổi, muốn một căn nhà có gì quá đáng đâu."

Cậu: "Trước tiên phải lấy quyền giám hộ về, sau đó mới tính tới tài chính của nhà họ. Mở được công ty bự chảng chẳng lẽ chỉ có căn hộ đó thôi à."

Mợ: "Ừ, chỉ cần anh, em với con trai mình là đủ rồi."

...

Đứa trẻ còn chưa tốt nghiệp tiểu học ngồi sụp xuống đất, ủ rũ nấp dưới bệ cửa sổ, nước mắt lẳng lặng tuôn rơi.

Người mẹ thân yêu vừa qua đời, bố chính là hung thủ hại chết mẹ. Còn người cậu ruột nhìn bề ngoài hiền lành hóa ra trong lòng lại có âm mưu chiếm đoạt tài sản.

Trên đời này chẳng còn ai yêu thương cậu nữa.

Trời đất như sụp đổ.

...

Văn Cảnh giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng. Cậu ngồi dậy, đưa tay sờ cái gối thấm ướt mồ hôi, sau đó đi rửa mặt bằng nước lạnh.

Lúc quay lại giường, chẳng hiểu sao cậu thấy xung quanh rất lạnh lẽo, hơn nữa lòng cứ bồn chồn, tim đập liên hồi, cảm giác vô cùng bứt rứt và khó chịu.

Văn Cảnh vén chăn ra, duỗi chân xuống sàn lần mò dép lê để mang vào rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Hành lang không bật đèn, cậu men theo vách tường đến trước cửa phòng bên cạnh.

Văn Cảnh vặn nhẹ tay nắm cửa, tiếng lạch cạch khẽ vang lên, thì ra cửa không bị khóa.

Văn Cảnh nghiêng người bước vào, tiện tay đóng cửa lại. Cậu nương theo ánh trăng đang hắt vào phòng mà bước tới giường ngủ, sau đó cởi dép, nằm xuống giường.

Cậu đưa tay vén một góc chăn lên, hơi ấm lập tức phả vào mặt.

Văn Cảnh dựa sát vào lưng Phó Tinh Nhàn, câu kéo chăn, nhắm mắt lại.

Phó Tinh Nhàn chợt cử động người.

Anh duỗi tay sờ phía sau lưng, có lẽ cảm giác được có gì đó bất thường nên trở mình, mơ màng mở mắt ra.

Trên giường bỗng xuất hiện thêm một người.

Anh chớp mắt, vươn tay ôm eo Văn Cảnh rồi nhích lại gần cậu. Môi Phó Tinh Nhàn chạm khẽ lên trán cậu, lên đôi mắt rồi đến mũi, đồng thời bàn tay còn lại cũng bắt đầu lần mò vào trong áo.

Văn Cảnh giật mình vội giữ lấy bàn tay hư hỏng: "Anh trai, đừng quậy nữa, ngủ đi."

Phó Tinh Nhàn rút mạnh tay ra, tiếp tục việc đang dang dở.

Văn Cảnh vỗ trán anh vài cái: "Anh trai! Cậu tỉnh mau, đây không phải là mơ đâu!"

Phó Tinh Nhàn ngừng tay, mọi thứ trước mắt dần rõ ràng hơn, anh mím môi thả tay ra, sau đó quay lưng lại với cậu.

"Cậu qua đây làm gì?"

"Tôi muốn ngủ với cậu."

"Cậu làm liều quá đấy!"

"Tôi gặp ác mộng, ngủ một mình sợ lắm."

"..."

"Nên muốn cậu ôm."

"..."

Phó Tinh Nhàn xoay người lại nhìn cậu: "Hôm nay cậu nói gì với chú Tiêu vậy?"

Văn Cảnh rúc vào lòng anh, nói: "Ôm mới kể cho cậu nghe."

...

Giọng Phó Tinh Nhàn hơi khàn: "Cậu làm vậy sẽ bị đánh dấu."

Văn Cảnh cúi đầu: "Vậy thì cứ làm thôi."

Không bật đèn nhưng Phó Tinh Nhàn vẫn cảm thấy làn da sau gáy Văn Cảnh trắng trẻo đến lóa mắt.

Anh lại ôm lấy cậu, giữ chặt cậu vào lòng, cổ hai người kề sát nhau.

Hơi thở ấm áp phả vào vùng da hơi nhô lên, đầu lưỡi lướt qua tuyến thể mềm mại, răng gặm cắn để lại những dấu vết ướt át.

Văn Cảnh nhắm mắt, cơ thể run run, hai tay nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh.

Một lúc sau, cậu hỏi: "Sao cậu không cắn mạnh luôn?"

Phó Tinh Nhàn vùi đầu vào cổ cậu, rầu rĩ đáp: "Tôi sợ cậu sẽ hối hận."

Mức độ tương xứng này của họ, một khi đánh dấu hoàn toàn sẽ trói buộc hai người lại với nhau mãi mãi. Văn Cảnh vẫn còn trẻ lắm.

Văn Cảnh khựng người: "Anh trai, phương diện đó của cậu không được đúng không?"

Phó Tinh Nhàn:...

"Thôi để tôi làm cho." Văn Cảnh dùng sức đè lên người anh, cậu giữ lấy cổ Phó Tinh Nhàn và bắt đầu gặm cắn.

Alpha mặc cậu muốn làm gì thì làm, hơi thở dần trở nên dồn dập.

Nhưng tiếc là răng nanh của Omega không bén nhọn cũng không có chức năng đánh dấu, thành ra gặm cả buổi cũng chẳng trầy mất miếng da nào.

"Cậu nên cố thêm xíu nữa." Phó Tinh Nhàn thở phào, giọng khàn khàn đùa cợt, "Cắn nhẹ như thế không thủng được đâu."

Văn Cảnh: "Hừ! Tôi sợ cậu đau chứ bộ."

Phó Tinh Nhàn: "Cắn thủng sẽ có bất ngờ lớn đó, cậu không muốn thử à?"

Văn Cảnh: "Tôi không thèm nhé! Bây giờ hít pheromone của cậu với đánh dấu có khác gì nhau đâu? Tương xứng tới 99% đấy!"

"Tiếc quá đi..." Phó Tinh Nhàn ôm cậu, thầm thở dài một hơi, "Cậu đã thấy ổn hơn chưa?"

Văn Cảnh: "Rồi."

"Muốn nói chuyện hay đi ngủ?"

"Nói chuyện."

"Dịch vụ này có tính phí nha."

"Vậy ngủ thì sao?"

"Cũng phải trả phí."

"Vậy... trả 50 xu nha?"

Phó Tinh Nhàn hôn lên trán Văn Cảnh: "Thanh toán thành công. Được rồi, cậu nói đi."

Văn Cảnh:...

"Chú Tiêu bảo bố không phải là người hại chết mẹ tôi."

Thông tin Văn Cảnh tiếp thu trong tối nay đã đảo lộn hoàn toàn nhận thức của cậu.

Cậu cũng nghi ngờ câu chuyện Tiêu Sắt kể có liên quan đến gia đình mình. Nhưng không ngờ người làm mưa làm gió thành lập ra Reef lại là bố cậu.

Hồi còn bé, cậu không để ý đến công việc của bố lắm, chỉ biết ông làm IT khá bận rộn, phải chạy ngược chạy xuôi vì chuyện công tác. Lúc đó cậu nghĩ nghề IT là làm một lập trình viên, nhưng đến khi bước vào ngành mới biết nó vẫn còn nhiều công việc khác.

"Reef đắc tội với quá nhiều xí nghiệp và công ty. Nhiều người theo dõi, nhắm vào bố tôi, đến mẹ tôi cũng bị liên lụy theo... Bà đi ra ngoài bị mấy người đó bắt gặp được, lời qua tiếng lại một hồi thì có người đẩy mẹ tôi ra đường lớn, mà lúc đó trên đường nhiều xe vô cùng... Bố tôi hối hận lắm, ông cảm thấy mình đã hại chết vợ."

"... Không lâu sau Reef công bố một lỗ hổng nghiêm trọng của chính phủ lên trang web. Chú Tiêu nghi ngờ có người nhúng tay vào nhưng không có bằng chứng. Lỗ hổng sau khi tiết lộ gây ảnh hưởng cực kỳ lớn, một số người trong Reef bị bắt vì tội gây nguy hiểm cho an toàn thông tin của chính phủ."

"Người gánh chịu hậu quả nặng nề nhất là bố tôi, với vài người quản lý hay xuất hiện cùng ông trước công chúng. Bạn bè của bố tính luôn chú Tiêu đã bị bắt đi hợp tác điều tra, thành ra lúc ấy chẳng ai rảnh rang đi tìm tôi cả."

Sau sự việc ấy, thời đại của Reef chính thức hạ màn rồi biến mất trong dòng lịch sử của xã hội thông tin. Nhưng Reef thật sự đã thúc đẩy sự phát triển của toàn ngành bảo mật thông tin bằng chính sức mình, giúp nhiều người chú trọng đến vấn đề bảo mật hơn.

"Sau này chú Tiêu và những người khác lập nên Liên minh An ninh Trắng, thành viên của liên minh là những hacker từng tham gia vào Reef. Đa số các hacker của Bạch Minh lập hồ sơ bên chính phủ, tới hình thức hoạt động cũng khác hoàn toàn Reef trong quá khứ. Họ hợp tác với nhiều xí nghiệp công ty, mọi chuyện diễn ra vô cùng tốt đẹp. Vì chú Tiêu và mọi người đang đợi bố tôi trở về nên Bạch Minh là tên được lấy từ tên của ông."

Phó Tinh Nhàn xoa tóc Văn Cảnh: "Bố cậu bị kết án bao nhiêu năm? Nghe những gì cậu vừa kể, tôi thấy ông ấy là một người rất tài giỏi và có lý tưởng sống, không tới mức bị kết án nhiều năm liền như vậy chỉ vì vấn đề của người khác."

Văn Cảnh: "Chú Tiêu bảo bố tôi là người đặt ra quy tắc cho nền tảng, thành ra khi vấn đề xuất hiện, ông cũng phải chịu một phần trách nhiệm trong đó. Nhưng thay vì bị nhốt vào tù thì bố tôi đang lập công chuộc tội, hiện giờ ông vẫn còn đang nghiên cứu dự án bảo mật thông tin cho chính phủ."

Phó Tinh Nhàn: "Cậu nói sao?"

Văn Cảnh không nhịn được cười thành tiếng, lồng ngực Phó Tinh Nhàn cũng run run theo cậu.

"Chú ấy nói bố tôi là chuyên gia hàng đầu trong ngành bảo mật thông tin. Trước đó phía chính phủ có liên lạc với ông về dự án này, nhưng vì mức độ bảo mật của dự án cực kỳ cao, buộc ông phải rời xa người thân một thời gian nên ông đã từ chối. Trước khi Reef xảy ra chuyện, gia đình ông thường xuyên bị quấy rối và đe dọa, cuối cùng dẫn tới cảnh tan nhà nát cửa, ông mới đành đồng ý tham gia. Có vẻ bên chính phủ biết được ai là người đứng sau làm những chuyện dơ bẩn kia với Reef nên đã mời mấy người đó đi "uống trà", từ đó đến nay mọi người không còn bị quấy rối nữa."

Phó Tinh Nhàn cau mày: "Bố cậu không ngồi tù vậy sao không đến tìm cậu chứ?"

"Thật ra là có." Văn Cảnh che mặt lại, "Chú Tiêu bảo bố tôi có thể liên lạc với người ngoài mỗi năm một lần, miễn là không nói đến nội dung việc nghiên cứu. Chẳng qua lúc ấy tôi vẫn nghĩ ông ấy là hại chết mẹ nên không muốn gặp mặt ông."

"Bây giờ tôi hối hận lắm. Giá như tôi chịu nghe ông giải thích từ sớm thì mọi chuyện đã ổn rồi." Cậu dụi đầu vào hõm cổ Phó Tinh Nhàn, "Có lẽ ông ấy sợ tiền án của mình ảnh hưởng xấu đến tương lai của tôi nên về sau không liên lạc tiếp nữa."

Văn Cảnh chẳng ngờ được rằng có nhiều chuyện khác xa những gì cậu nhìn thấy. Đúng là thế giới không chỉ có hai màu đen trắng, vẫn còn nhiều câu hỏi có khi mãi cũng không tìm ra câu trả lời chính xác.

Cậu hít lấy mùi hương trên người Phó Tinh Nhàn để xua đi buồn phiền trong lòng, nhanh chóng đổi sang đề tài vui vẻ hơn.

"Tôi vừa phát hiện được Lý Tư là gián điệp của họ phái tới đó! Vì họ muốn biết tôi đang sống như thế nào!"

Phó Tinh Nhàn khựng người: "Anh ta nhìn vậy mà ghê gớm quá nhỉ?"

Người đó mang đến cảm giác rất bình thường, nhìn không giống có âm mưu tiến cận Văn Cảnh.

Văn Cảnh lắc đầu: "Có lẽ Lý Tư cũng không biết mình được cài làm gián điệp."

Phó Tinh Nhàn: "Cũng có thể lắm."

"À đúng rồi, hôm nay tôi suýt chết vì cười quá nhiều đó." Văn Cảnh lay cổ Phó Tinh Nhàn, kể chuyện cười về chú Tiêu cho anh nghe...

Lúc đầu Văn Cảnh hỏi chú khi nào bố cậu hoàn thành xong dự án, vì cậu muốn gặp ông.

Tiêu Sắt: "Ông ấy gửi tin nhắn cho chú bảo tới Tết sẽ xong, ông sẽ quay về Bạch Minh của chúng ta. Dự án nghiên cứu cấp quốc gia sắp thành công rồi, trong tương lai nó sẽ được thử nghiệm, và Bạch Minh là công ty thí điểm hợp tác đấy."

Văn Cảnh: "Vậy chú kết bạn với con đi, đợi khi nào gặp bố con sẽ hỏi xem lời chú kể là thật hay giả."

Tiêu Sắt lấy điện thoại ra, mở mã QR lên.

Văn Cảnh nhíu mày, cảm thấy ảnh đại diện kia rất quen mắt.

Vòng tròn giữa màn hình xoay một hồi thì hiển thị tài khoản này đã bị khiếu nại nhiều lần, trạng thái hoạt động thất thường nên không thể kết thêm bạn.

...

"Ha ha ha ha ha!" Văn Cảnh bật cười, "Chú ấy là người sáng lập Bạch Minh nhưng lại dùng tài khoản chính để vào nhóm chat của trường, cuối cùng bị tôi tiêu diệt ha ha ha!"

Phó Tinh Nhàn kìm cậu lại: "Cậu bình tĩnh chút đi, coi chừng đánh thức ba mẹ tôi bây giờ."

Văn Cảnh: "Ồ ồ ok."

...

Hai người trò chuyện một lúc thì Văn Cảnh thấy mệt mỏi, ngáp dài một cái.

Phó Tinh Nhàn bật đèn ngủ để nhìn giờ, lúc này khoảng 4 giờ sáng.

"Cậu về phòng ngủ tiếp hay ngủ ở đây với tôi?"

Văn Cảnh nhìn anh: "Nếu chú biết tụi mình ôm nhau ngủ thì có đánh chết cậu không?"

Phó Tinh Nhàn: "Chắc là có đó, cậu muốn thử không?"

Văn Cảnh: "Nhưng tiếc quá à."

Phó Tinh Nhàn nhẹ nhàng xoa mặt cậu: "Tôi cũng không nỡ buông cậu ra."

Văn Cảnh: "Sau này cậu mơ đứng đắn chút được không? Nếu không tôi chẳng dám ngủ với cậu nữa."

Chạy qua ngủ với Alpha thì đứng đắn lắm à?

Phó Tinh Nhàn im một lúc rồi trả lời: "Tôi sẽ cố gắng."

Văn Cảnh: "Vậy tôi về nhé? Ngủ ngon."

Phó Tinh Nhàn: "Ngủ ngon."

Văn Cảnh rón rén bước khỏi phòng của Phó Tinh Nhàn, cậu lặng lẽ đóng cửa lại, đang định xoay người thì nghe thấy tiếng động ở đằng sau.

Trên tường bỗng xuất hiện một vệt sáng màu ấm đang không ngừng lan rộng ra, bóng người màu cam càng lúc càng hiện rõ.

Cậu ngạc nhiên xoay người lại, đối diện với Phó Hoằng vừa bước ra từ phòng ngủ.

Phó Hoằng mặc vest mang giày da, tay xách vali.

Chuyến công tác lần này hơi vội nên phải xuất phát từ sáng sớm, không ngờ bắt gặp con chuột nhỏ này đây.

Mặt ông ba không biểu cảm, giọng nói lạnh lùng vô cùng: "Phó Tinh Nhàn còn thức đúng không? Gọi nó ra đây cho chú."

Văn Cảnh:...

Gọi cả họ lẫn tên luôn.

Anh trai cậu chết chắc rồi.

__________

Tác giả: Tui quay lại rồi nè!!!

Editor: Tui cũng dị hjhj:3

Chương nàyy quắnn xỉuu, ngâm xíu vì mỗi lần lôi ra đọc là quắn đóaaaa