Omega Trong Mộng Hóa Ra Là Alpha Có Vị Anh Đào

Chương 80: Đại hội thể thao



Buổi sáng đi học, Văn Cảnh ngồi trong xe xoè tay nhẩm đếm ngày, Phó Tinh Nhàn ngồi kế bên xoa đầu cậu.

"Cậu mong chờ đại hội thể thao đến vậy sao?"

"Ban đầu tớ cảm thấy hơi lo lắng, nhưng bây giờ nhận ra chẳng có gì ghê gớm cả." Văn Cảnh sờ tay anh, "Hôm nay tớ có thể chạy hơn 2000 rồi đó, à không 1500 thôi, ngại ghê."

Ai ngờ vừa tới trường lại nghe tin đại hội thể thao có nguy cơ bị hủy bỏ.

"Tớ xem dự báo thời tiết, họ nói cuối tuần sẽ mưa rất lớn."

Mái tóc xoăn của Văn Cảnh rủ xuống.

Luyện tập thành công cốc rồi.

Phó Tinh Nhàn: "Đừng lo, tớ đi hỏi thăm một tí đây."

Dứt lời, anh nhanh chóng bước khỏi lớp.

Hội trưởng "xuất chinh" được một lúc thì trường phát thông báo: Do thời tiết xấu nên đại hội thể thao sẽ tổ chức tại nhà thi đấu của đại học A trong hai ngày.

???

Văn Cảnh chạy đi tìm anh: "Tốn bao nhiêu tiền thế?"

Phó Tinh Nhàn: "Chẳng tốn đồng nào. Ba tớ là cựu sinh viên của đại học A. Ông ấy từng quyên góp xây nhà thi đấu, vì vậy hỏi mượn cũng dễ lắm."

...

Quyên góp xây nhà thi đấu mà bảo chẳng tốn đồng nào?

Dù sao hầu hết các học sinh khá vui vẻ khi biết tin... Nhưng không tổ chức ở trường thì khác gì đi chơi xa đâu nhỉ?

Một nhóm người thảo luận xem nên mang món ngon gì theo, cùng ăn cơm trưa ở đâu, kết thúc đại hội thì dạo chơi chỗ nào.

Ngay cả những học sinh giỏi nhất lớp cũng tỏ vẻ hào hứng, có điều thứ họ muốn mang chỉ là sách tham khảo mà thôi.

Hách Học Sâm: "Đọc sách ở bên ngoài và đọc ở nhà khác nhau lắm. Nhà thi đấu che nắng che mưa đương nhiên thoải mái hơn nhiều."

Văn Cảnh:...

Chẳng giống bầu không khí của đại hội thể thao gì hết.

Ngày diễn ra đại hội cuối cùng đã đến.

Ở mục chạy 1500m nam của lớp 11, mỗi lớp cử hai người tham gia, vì thế mười lớp sẽ có hai mươi người và được chia làm hai đợt chạy.

Văn Cảnh tham gia đợt hai, sắp sửa đến lượt của cậu rồi.

Cậu mặc đồ thể thao màu trắng được Tống Huệ Nhiên mua cho, đang đứng ngay vạch xuất phát.

Ngày thường Văn Cảnh luôn mặc đồng phục áo sơ mi và quần tây, thành thử áo tay ngắn và quần đùi như hôm nay rất hiếm thấy, làm lộ ra cánh tay lẫn đôi chân thon dài trắng trẻo của cậu.

Bạn phóng viên cầm máy ảnh đứng bên cạnh hét lớn: "Văn Cảnh tiến lên đi! Tui sẽ chụp ảnh siêu siêu đẹp cho cậu!!!"

Lớp phó Văn-Thể rống theo: "Văn Cảnh ơi! Chạy thua cũng chả sao, tuyển thủ lớp mình giỏi nhất!!!"

Văn Cảnh chán nản, chẳng lẽ cậu chỉ có mỗi cái mặt đẹp thôi à?

Cậu cau mày từ chối hợp tác chụp ảnh: "Xin lỗi vì khiến mấy cậu thất vọng nhưng tôi sẽ hoàn thành phần thi này."

Tuyển thủ còn lại của lớp 11A1 thở phào: "May quá, nếu hai đứa đều ngừng chạy giữa chừng thì mất mặt lắm."

Một dáng người cao lớn bước ra khỏi đám đông: "Cố lên nhé! Tớ đợi cậu ở vạch đích."

Phó Tinh Nhàn mặc đồ thể thao màu đen có cùng kiểu dáng với Văn Cảnh, để lộ cánh tay và cơ đùi săn chắc trông cực kỳ đẹp mắt.

Phóng viên vừa nãy bảo chụp hình cho Văn Cảnh mà bây giờ trở mặt, quay sang chụp hình Hội trưởng rồi.

Văn Cảnh hớn hở vẫy tay với anh, sau đó làm tư thế chuẩn bị dưới hiệu lệnh của trọng tài.

Tư thế chạy đã được Phó Tinh Nhàn chỉnh sửa, nhịp thở cũng học hỏi từ anh, cậu nhất định sẽ thi đấu thật tốt.

Ba, hai, một... Tiếng súng vang lên, nhiều người chạy nhanh về phía trước. Văn Cảnh giữ bình tĩnh chạy phía sau tựa như phong thái của một vị tướng.

Đường chạy dài 400m nên phải chạy bốn vòng mới đủ.

Trước đây cậu đánh giá hơi sai về bản thân. Nhờ dáng người cao, đôi chân dài nên tốc độ chạy của Văn Cảnh không hề chậm chút nào, hơn nữa còn biết kiểm soát tiết tấu nên đã vượt qua nhiều người và lọt vào top năm.

Chỉ còn nửa vòng cuối.

Văn Cảnh ngẩng đầu, cứ hai bước lại thở dốc một lần.

Từ đằng xa, cậu nhìn thấy một người mặc đồ thể thao đen đứng sau vạch đích vẫy tay với cậu.

Phó Tinh Nhàn đang đợi cậu.

Phía trước có ba người, Văn Cảnh chạy cách người thứ ba và người thứ hai không quá xa.

Khoảng cách đến đích ngày càng gần, bước chân của Văn Cảnh dần gấp gáp hơn, giống như bản thân chẳng thể đợi thêm được nữa.

Cuối cùng, khi cách vạch đích khoảng năm mét, cậu vượt qua người thứ hai.

"Văn Cảnh." Phó Tinh Nhàn dang tay giữ lấy Văn Cảnh cùng chạy tiếp một đoạn ngắn, sau đó dừng lại ôm cậu vào lòng, "Cậu tuyệt lắm."

"Mau mau! Cậu nhìn coi tớ giải mấy!" Văn Cảnh thở hổn hển thoát khỏi vòng tay anh, vội vàng bước về hướng trọng tài.

Ba người đứng đầu đã có điểm, nhưng phần thi chia làm hai đợt nên phải so sánh kết quả của nhóm đầu tiên nữa.

Tiếc là tốc độ đợt hai chậm hơn đợt một, do vậy Văn Cảnh đoạt giải nhì ở đợt hai biến thành giải năm.

Cậu thở dài: "Tớ cứ tưởng có thể khiến cậu tự hào hơn."

Phó Tinh Nhàn đưa chai nước cho cậu: "Như bây giờ tớ cũng rất tự hào về cậu."

Anh đợi Văn Cảnh uống nước xong thì đậy nắp lại, dắt tay cậu: "Hôm nay thay đổi thời gian thi đấu, hai người ba chân sẽ bắt đầu liền đó."

Văn Cảnh: "Sao cơ? Tớ đuối quá rồi."

Phó Tinh Nhàn: "Nó không phải phần thi cạnh tranh nên không tính điểm, chỉ cần chơi vui là được."

Đến nơi thi đấu hai người ba chân, đa số các bạn dự thi đã có mặt và đang tán gẫu, đùa giỡn với nhau, dường như chẳng có ai xem đây là nơi thi đấu.

Văn Cảnh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy anh trai nói đúng thật, trò này không cần tốn sức, nó chỉ coi trọng số lượng người tham gia.

Phó Tinh Nhàn đi lấy dải vải đỏ dùng để buộc chân.

Văn Cảnh vẫy tay về phía anh, đang định nói gì thì bỗng vô tình chạm mắt với một tuyển thủ khác.

"Đờ mờ! Hội trưởng và Văn Cảnh cùng tham gia hả!"

Rất nhiều ánh mắt đổ dồn tới chỗ cậu, sau đó nét mặt của bọn họ dần thay đổi. Có vài cặp đã buộc xong dải vải liền nắm tay nhau bắt đầu luyện tập.

Bầu không khí vừa nãy còn vui vẻ thoải mái bỗng chốc trở nên căng thẳng vô cùng.

Văn Cảnh:???

"Chuyện gì thế?"

Phó Tinh Nhàn nhìn xung quanh: "Tớ không biết."

Văn Cảnh: "Tớ còn mệt, chả dùng sức nổi. Không biết hôm nay lại xảy ra chuyện gì."

Phó Tinh Nhàn: "Đừng lo mà."

Văn Cảnh: "Bọn họ nhắm vào tụi mình hả? Không được, tớ muốn thắng!"

Phó Tinh Nhàn: "Yên tâm, có tớ đây."

Văn Cảnh: "Cậu có chiến thuật gì chưa? Phải luyện tập thế nào?"

Phó Tinh Nhàn khom người buộc chân hai người lại với nhau: "Cậu nghỉ ngơi đi, chuyện này cứ để tớ lo."

Tiếng còi vang lên, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Alpha vòng tay ôm eo Omega, sau đó chạy như điên về phía trước.

Văn Cảnh:???

!!!

Cả hai nhanh chóng chạy đến vạch 50 mét, khi quay đầu chạy về, những đội khác vẫn chưa chạy được bao xa.

Các cặp tham gia có chiều cao và dáng người tựa như nhau, khả năng phối hợp không ổn lắm nên hay vấp chân. Ngoài ra còn một đội có một cao một thấp, do dáng người nhỏ, chân ngắn nên bị kéo lê chẳng thể nhấc chân được.

Riêng đội của Văn Cảnh... Phó Tinh Nhàn cao to, sức mạnh cũng áp đảo Omega kế bên, vì thế mới dễ dàng ôm eo và nhấc bổng người lên. Văn Cảnh không cần phối hợp với động tác của anh, chỉ việc dựa vào người Phó Tinh Nhàn.

Thật ra cũng có đội cố gắng làm giống như vậy, nhưng vì chênh lệch thể lực và cân nặng nên khó nhấc người lên cao. Văn Cảnh có đôi chân dài nhưng khi được nhấc bổng lại hệt như con diều, không hề ảnh hưởng đến tốc độ chạy của Phó Tinh Nhàn.

Hai người bỏ xa những đội khác, xuất sắc giành giải nhất khiến nhiều người cười phá lên.

Văn Cảnh được thả xuống đất, toàn thân đỏ lựng từ đầu tới chân.

Phó Tinh Nhàn ngồi xổm cởi dải vải thì bị cậu đá nhẹ một cái.

"Cậu cậu cậu..." Văn Cảnh chỉ tay, tức đến nỗi chẳng biết phải nói gì.

Thà không lấy giải nhất còn hơn! Xấu hổ chết mất!

Phó Tinh Nhàn đứng dậy giữ lấy gáy của cậu, mỉm cười, hôn lên mặt cậu.

"Hôn gì chứ..." Văn Cảnh chưa nói hết câu đã bị giọng nói của mọi người át đi.

"Áaaaaaa! Hôn kìa!"

"Quá đáng quá nha! Từ học tập, thi đấu đến việc rải cơm chó tôi cũng chả giỏi bằng họ!!!"

Văn Cảnh:...

Thì ra đây là nguyên nhân bị nhắm vào.

Cậu cảm thấy vui vẻ lại rồi.

Văn Cảnh kéo tay Phó Tinh Nhàn: "Đi thôi? Bây giờ về lớp hả?"

Phó Tinh Nhàn lắc đầu: "Tớ còn thi nhảy cao nữa, hay cậu về nghỉ trước nhé?"

Văn Cảnh: "Tớ muốn xem cậu thi đấu!"

Mấy ngày trước Triệu Viện Viện trò chuyện với cậu, cô bảo nhất định phải xem môn nhảy cao.

Khi nhảy lên, góc áo tung bay, sơ ý lộ ra đường nét cơ thể tươi trẻ, hormone và pheromone tỏa ra...

Văn Cảnh cảm giác mũi hơi ngứa, còn chưa nhận ra vấn đề thì Phó Tinh Nhàn đã đưa bàn tay ấm áp che mũi cậu lại.

"Cậu thấy khó chịu ở đâu à? Sao chảy máu mũi vậy?"

Văn Cảnh:...

Không thể nào, cậu chỉ mới suy nghĩ tới đó thôi mà.

Phó Tinh Nhàn: "Tớ đưa cậu đến nhà vệ sinh."

Văn Cảnh vội xua tay: "Không, không cần đâu, cậu sắp thi kìa, tớ tự đi được."

Phó Tinh Nhàn: "Không sao thật hả?"

Văn Cảnh chỉ về phía lớp: "Lớp mình ngồi ngay đó, nếu cần giúp tớ sẽ kêu liền."

Phó Tinh Nhàn xoa tóc cậu: "Ừm, vậy cậu đi tìm Triệu Viện Viện trước đi."

Triệu Viện Viện nhìn bộ dạng của Văn Cảnh và ngửi thấy mùi hương trên người cậu, lập tức lấy ra chai xịt ức chế: "Cậu động dục mà chẳng hay biết gì hả?"

Văn Cảnh: "... Sao cậu biết?"

Triệu Viện Viện cả giận: "Sao tới chuyện này cậu cũng không biết thế. Cảm thấy người mất sức, nhiệt độ cơ thể tăng cao... Có nhiều dấu hiệu lắm luôn! Thôi nhanh lên, tôi đưa cậu đến nhà vệ sinh."

Triệu Viện Viện kéo Văn Cảnh xuống khán đài, chạy tới một góc của nhà thi đấu. Cô đẩy Văn Cảnh vào nhà vệ sinh Omega nam, sau đó thở dài và đứng trước cửa đợi cậu.

Tiêm thuốc ức chế xong phải chờ thêm một lúc, Triệu Viện Viện cúi đầu lướt điện thoại, bỗng nhiên một bóng đen từ đâu dừng lại trước mặt cô.

Cô cảnh giác ngẩng đầu lên.

Một Alpha trông lớn tuổi hơn cô một chút, ăn mặc lịch sự, mang giày thể thao hợp thời trang, đang mỉm cười với cô.

"Em gái, tụi em học trường nào vậy?"

Triệu Viện Viện không trả lời, nắm chặt điện thoại trong tay.

"Hôm nay anh và đám bạn hẹn nhau chơi đá banh, ai ngờ nhà thi đấu chật kín người... Tụi em là học sinh cấp 3 nhỉ? Sao lại đến trường anh tổ chức đại hội thể thao thế?"

Alpha hỏi, sau đó xua tay với những sinh viên đứng gần đó.

Triệu Viện Viện nói một tràng: "Tụi em đến từ trường trung học Đức Tân. Vì thời tiết xấu nên mới mượn trường anh tổ chức đại hội thể thao ạ."

"Ồ, vậy tụi anh sẽ đá banh vào hôm khác. Cảm ơn em nha."

Alpha nhận được câu trả lời vừa ý nên rời đi.

Văn Cảnh vừa bước ra thì bị Triệu Viện Viện kéo tới chỗ thi nhảy cao.

"Nhanh lên, tôi muốn xem Hội trưởng thi đấu!"

"Sao trông cậu còn gấp gáp hơn cả tôi thế?"

"Vì lỡ như tôi gặp được trai đẹp của đời mình thì sao!"

"À đúng rồi, cậu tìm giúp tôi một liều ức chế cho anh Nhàn được không..."

Hai người chẳng hề chú ý tới Alpha lúc nãy hỏi chuyện đang đứng cách đó không xa, mở điện thoại gọi cho ai đó.

"Bố, con tìm thấy Tiểu Cảnh rồi. Nó đang học trường Đức Tân, với lại... đã phân hóa thành Omega."

______

Editor: Tui set art của hai chẻ lên bìa gòi nè huhu, tròi oi hai bé ôm nhau ngủ trông softt quáaa~

Mà tui quay lại rùi nè hehe, tuần sau học 1 tuần lý thuyết nữa là xong vụ quân sự òi. Chòi oi, đi quân sự gặp đc bạn phòng dễ thưng không à, học thì cực nhưng mà có mấy cưng đóa nên củn dui dữ lém:33