[Ôn Chu] Trộm Tiên

Chương 3



Chu Tử Thư đã dần quen với việc Ôn Khách Hành cùng chung sống ở Ngọc Thiện Đường, thỉnh thoảng có Lưu đại nương nhàn rỗi không có việc gì làm đến dược đường ngồi một chút, vừa định hỏi Chu Tử Thư vì sao bụng con dâu mình còn chưa có động tĩnh gì thì thấy y đặt bút xuống vội đi ra khỏi cửa.

"Chu đại phu, đi đâu vậy Chu đại phu!" Lưu đại nương hô lên, Chu Tử Thư trả lời nhưng không quay đầu lại, "Hôm nay ta quên chưa mua thức ăn!"

Ôn Khách Hành thích ăn thịt, thích nhất là thịt dê, thứ hai là thịt bò, thịt heo xắt thành miếng nhỏ chiên giòn rồi xào cay hắn cũng thích nốt. Mấy ngày nay, Chu Tử Thư đi theo hắn học được mấy "trò vui phiền toái" của người phàm. Y đã từng nghĩ rằng sau khi tu đạo xong sẽ giảm bớt được phiền não, ở trên núi ăn thịt nai thịt thỏ, thịt cọp thịt báo, âu cũng là một loại vui thích, nhưng ăn mấy trăm năm nay, y đã sớm ngán ngẩm rồi, chi bằng không ăn, bây giờ lại cảm thấy vì một nồi cháo gà nhân sâm chờ đợi ba giờ, cũng không phải không đáng.

Sau đó Ôn Khách Hành sẽ gắp hai cái đùi gà thả vào trong chén của y, hỏi, "Mùi vị như thế nào?"

Dĩ nhiên là ngon. Chu Tử Thư nghĩ, hôm qua y còn cảm thán trên thế gian này món ăn ngon nhất chính là tôm say rượu.

"Thấy ngon là được," Ôn Khách Hành vừa múc cháo cho y vừa nói, "Lí Miễn đưa năm con tới đây, ta nuôi ở sau nhà, ngày mai lại làm thịt một con nấu gà hoa điêu cho ngươi ăn."

Chu Tử Thư liếm liếm môi, gật đầu một cái.

Thời gian rảnh rỗi, ngoại trừ ở trong dược đường thì hai người bọn họ thường xuyên cùng nhau đi dạo chợ, Ôn Khách Hành nói trong phòng hắn muốn thứ gì cũng không tìm ra được, muốn ăn nước tương còn phải tự tay chưng cất, nhà cửa cứ như không có hơi người.

"Ngươi đúng là thần tiên hạ phàm, bình tường đều uống gió hay gì vậy?" Ôn Khách Hành vỗ vỗ hủ muối, bên trong trống trơn không còn hột nào.

Chu Tử Thư cúi đầu làm bộ sửa sang lại vạt áo, không nói không rằng, ngoan ngoãn để Ôn Khách Hành kéo mình đi ra ngoài đường.

"Ôn thiện nhân, lại đi mua sắm rồi à?" Lưu Nhị bán đồ trang sức lên tiếng chào hỏi bọn họ.

Ôn Khách Hành thân thiện đáp lại, "Ra ngoài hàng mua ít gạo."

Chu Tử Thư rất quan tâm đến danh xưng này, "Từ khi nào mà ngươi thành Ôn thiện nhân rồi vậy?"

Ôn Khách Hành trả lời, "Đây cũng chẳng phải là nhờ phúc của Bồ Tát Chu đại phu hay sao?"

"Mọi người nhìn thấy ta cùng Bồ Tát đi ra đi vào, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy ta chính là một người lương thiện."

Những ngày qua Ôn Khách Hành vẫn luôn đỡ đần việc trong dược đường, miệng lại ngọt, tám cái trấn trong vòng mười dặm đều biết hắn chính là biểu đệ bà con xa của Chu Tử Thư, đến đây giúp đỡ biểu ca của hắn, ai cũng khen ngợi huynh đệ bọn họ thủ túc tình thâm, lòng dạ lại hiền lành, thật sự là một đôi bích nhân —

"Người gì?" Chu Tử Thư hỏi.

"Ai ai, coi ta nói cái gì nè, cũng chưa từng đọc qua sách gì," Lưu Nhị lắp bắp, "Nói thế nào nhỉ, cái đó, cái đó..."

"Trời sinh một đôi?" Ôn Khách Hành hỏi.

Lưu Nhị đáp, "À, đúng đúng!"

Ôn Khách Hành lại hỏi, "Kim ngọc lương duyên?"

Lưu Nhị trả lời, "Dạ, đúng vậy, Ôn thiên nhân là người có học, nhất định hiểu được mấy câu đối này, cái gì mà duyên..."

Chu Tử Thư dùng cùi chỏ chọc Ôn Khách Hành mấy cái, "Lại đang nói bậy gì vậy?" Còn chưa chờ Ôn Khách Hành lên tiếng đã bước đi trước.

Chu Tử Thư đi thẳng một đường đến cửa tiệm bán dầu của họ Vương, Ôn Khách Hành cũng còn chưa đuổi kịp, y thầm nghĩ, cái tên Ôn Khách Hành này, sao mà hôm nay lại chậm chạp thế chứ? Y đi tới trước hàng vải, Ôn Khách Hành cuối cùng cũng đã tới sát theo sau, trong tay còn cầm theo hai que đồ chơi làm bằng đường, trách cứ nói, "A Nhứ, sao ngươi không đợi ta."

Chu Tử Thư hừ một tiếng.

Ôn Khách Hành bước tới bên cạnh y, "Giận rồi sao?"

"Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?" Ôn Khách Hành hỏi, xếp hai que đồ chơi bằng đường lại cùng một chỗ, "Ngọc Bồ Tát cùng Ôn thiện nhân, cũng rất xứng nha."

Chu Tử Thư giơ tay lên muốn đánh, Ôn Khách Hàng giương đồ chơi ra đỡ, chớp mắt đáng thương nhìn y, Chu Tử Thư không biết mình là vì nhìn thấy hai món đồ chơi mà không nỡ đánh hay là không nỡ đánh Ôn Khách Hành, cánh tay vươn ra đổi hướng, cầm lấy đồ chơi làm bằng đường, mắng, "Toàn nói những lời vô nghĩa."

Chu Tử Thư cúi đầu nhìn đồ chơi trong tay, nhận ra nó mô phỏng Ôn Khách Hành, cầm cũng không được, ăn cũng không xong, cùng nó mắt lớn trừng mắt nhỏ, Ôn Khách Hành nghiêng đầu, há miệng cắn mất nửa cái đầu miếng đường Chu Tử Thư trong tay mình.

Chu Tử Thư vội vàng la lên, "Này!"

Ôn Khách Hành nhìn y, nhai nhóp nhép rồi phun ra, cau mày chê, "Không ngon gì hết, ngọt quá trời."

Chu Tử Thư cười, "Bọn chúng được làm từ đường, không ngọt chẳng lẽ lại mặn?" Ôn Khách Hành bĩu môi giật lấy đồ chơi trên tay Chu Tử Thư, "Khó ăn khó ăn, vứt đi."

Chu Tử Thư né tránh hắn, cười nói, "Không, ta không muốn." Nói rồi cầm que đồ chơi đi về phía trước.

Chu Tử Thư về kiểm tra số thuốc còn dư lại trong dược đường, Ôn Khách Hành đột nhiên chạy vào từ ngoài cửa, nói, "A Nhứ A Nhứ, nếm thử cái này đi!"

Hắn đưa ra một viên tròn tròn, Chu Tử Thư đang kiểm tra thuốc Đông Y, không nhìn kĩ, nghiêng đầu qua ngậm luôn cả ngón tay hắn vào trong miệng, mơ hồ hỏi, "Đây là cái gì?"

"Ấy, ngươi nếm thử một chút là biết." Ôn Khách Hành nói, "Ngon lắm."

Chu Tử Thư ngậm món kia, cắn một miếng nhỏ, vị chua lan tràn đến mức hai chân mày nhíu lại một chỗ, "Đây rốt cuộc là cái gì vậy?" Y hỏi.

"Là mơ chua" Ôn Khách Hành đáp, "Có đủ chua không, ngươi thấy ngon không?"

Chu Tử Thư nhổ hạt mơ, "Ngon gì mà ngon..."

"Không ngon à?" Ôn Khách Hành tiếc nuối nói.

"Lúc còn nhỏ ta không chịu ăn cơm, mẹ ta thường lên núi hái mơ ngâm rượu cho ta ăn," Hắn kể, "Trước đây ngươi cứ nói ngươi không có khẩu vị, ta tìm rất lâu mới ra được một cây mơ, sau đó còn hái được quả mơ, ngâm một tuần...." Hắn cúi đầu nhìn cái hủ sứ trong tay, "A Nhứ, ngươi không cảm thấy ngon hả?"

Chu Tử Thư khựng lại một chút.

Nếu như cẩn thận nếm thử, thì sau khi nhổ ra hạt mơ kia, trong miệng mới cảm nhận được một tia ngọt ngào khoan khoái, không có thấy chua.

Chu Tử Thư phất ống tay áo, "Mới vừa rồi còn chưa nếm được, ăn thêm một viên nữa."

Ôn Khách Hành ngẩng đầu nhìn hắn, "A Nhứ..." Sau đó vui vui vẻ vẻ móc thêm một viên ô mai trong hủ ra đút cho y, "Mỗi một viên ô mai đều là do ta chú tâm chọn ra, ngươi thử đi."

Chu Tử Thư lại ăn một viên, vừa mới vào miệng đã thấy chua, chua đến nỗi gò má cũng phát đau, nhưng mà sau khi dứt cơn chua, thì vị ngọt mơ hồ xông tới, khiến cho y cảm thấy càng muốn được ăn.

"Thật là kì lạ." Chu Tử Thư lầm bầm.

Y ngậm viên ô mai chua, "Chỉ có con người..." Lại đổi lời nói, "Ô mai chua nào mà mèo hoang chó hoang không ăn, còn con người lại đi ăn, thật là kì lạ."

"Có gì đâu mà kì," Ôn Khách Hành nói, "Chỉ là vì lúc đầu có hơi chua, hậu vị của nó mới ngọt mà thôi."

Chu Tử Thư nửa hiểu biết nửa hoài nghi gật gật đầu.

Ôn Khách Hành nhìn y ăn ô mai, đôi môi còn có ánh nước, gò má nâng lên một chút, vì ăn chua mà khẽ cau mày, lại bởi vì ngọt mà cong cong khóe miệng, cảm thấy y vô cùng đáng yêu, hắn đưa cho y cả hũ sứ, nói, "Cho ngươi hết, A Nhứ, nhưng mà đừng ăn nhiều quá."

Chu Tử Thư nhận lấy cái hũ, qua loa lấy lệ đáp ứng, "Biết rồi, ngươi mau đi nấu cơm đi."

*

"A Nhứ," Ôn Khách Hành đứng dưới tàng cây, giơ muỗng cơm chống nạnh gọi, "Mau xuống ăn cơm."

Trên cây truyền tới một trận lào xào vang động, sau đó một hạt ô mai bay ra từ trong cành lá, đập trúng đầu Ôn Khách Hành.

"Ui da!" Ôn Khách Hành hoảng hốt ôm trán la lên một tiếng, cất cao giọng, "A Nhứ!" Sau đó dỗ ngọt, "A Nhứ ơi, ngoan ngoãn nghe lời, xuống ăn cơm đi nào, ta hầm thịt bò cho ngươi ăn, vừa thơm vừa ngon nè."

Có thể là do thịt bò hầm có sức hấp dẫn, trên cây lại xào xạc mấy tiếng, Chu Tử Thư tự nhiên ôm hũ sứ nhảy xuống đất, "Ở đâu?"

Ôn Khách Hành vừa bực mình vừa buồn cười, "Trong nồi ở phòng bếp chứ ở đâu, ngươi nhanh ra ngồi đi, ta mang lên cho ngươi ăn."

Chu Tử Thư hài lòng gật đầu, ôm cái hũ đi.

Ôn Khách Hành cảm thấy mình cứ như là một người mẹ bất đắc dĩ phải nuôi đứa con bướng bỉnh, buổi chiều hắn đưa hũ ô mai cho Chu Tử Thư, y liền ăn không dừng được miệng, hắn sợ Chu Tử Thư ăn nhiều bị chát miệng, ngăn cản vô số lần, nói y ngày mai hãy ăn nữa, nhưng Chu Tử Thư không quan tâm, bực mình hắn làm phiền ôm hũ sứ nhảy lên cây ngồi ăn luôn.

Ôn Khách Hành mang thịt bò đến bên bàn, sau đó trở lại phòng bếp, vừa vào đã nghe thấy Chu Tử Thư kêu lên một tiếng sợ hãi, hắn đặt cái chén xuống vội vàng chạy ra, vội hỏi, "Sao thế A Nhứ?"

Chu Tử Thư ngẩng mặt nghiêm trọng nhìn hắn, ánh mắt trừng tròn xoa, vừa hoảng sợ vừa tủi thân, "Ôn Khách Hành, răng ta rụng hết rồi."

Ôn Khách Hành "Hả?" một tiếng, đi tới nắm tay y, "Há miệng ra ta nhìn xem."

Chu Tử Thư hơi xấu hổ, cảm thấy có chút mất thể diện, Ôn Khách Hành tách hai tay của y ra, y nghiêng đầu né ra một bên, bị Ôn Khách Hành lên tiếng thúc giục, "Mau há miệng cho ta nhìn, xem chuyện gì xảy ra vậy?"

Chu Tử Thư do dự hồi lâu, từ từ hé miệng ra.

Ôn Khách Hành mặt mày nghiêm túc giữ cằm nhìn vào miệng y, lòng Chu Tử Thư ngày càng chùng xuống, "Rất nghiêm trọng hả?" Y hỏi.

Ôn Khách Hành không nói lời nào, chỉ cau mày tiếp tục quan sát, "Ừ..."

Chu Tử Thư hoảng sợ nói, "Rụng hết rồi sao?"

Không ngờ, đường đường là một con xà yêu tu luyện gần ngàn năm như y lại gặp phải chuyện trớ trêu này, rắn không có răng, thật sự mất mặt a!

Ôn Khách Hành đổi tư thế, nắm cằm y cố định một chỗ, vói tay vào trong miệng chạm vào răng y ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ.

Chu Tử Thư cắn chặt kêu một tiếng, thiếu chút nữa là chảy nước mắt, một chưởng đẩy Ôn Khách Hành ngã ngồi dưới đất, hỏi, "Ngươi làm gì đó!"

Ôn Khách Hành ngồi dưới đất cười nói, "A Nhứ, răng ngươi vẫn rất tốt, một cái cũng không thiếu."

Chu Tử Thư đáp, "Nói bậy, vừa rồi ta rõ ràng cắn một miếng thịt bò, sau đó..."

Ôn Khách Hành bò từ dưới đất dậy phủi mông vài cái, chỉ hũ ô mai chua bên cạnh giải thích, "Tại ngươi, là do ngươi ăn ô mai quá nhiều."

Chu Tử Thư nhìn hũ sứ, hỏi, "Ăn nhiều? Vì sao?" Y trầm giọng, "Cái này có độc?"

Ôn Khách Hành được một phen cười to, "Cái này thì có gì đâu mà độc!"

"Chỉ là ăn quá nhiều, răng sẽ bị ê thôi. Lúc còn nhỏ có lần ta ăn thêm mỗi hai viên, răng ê đến mức đậu hủ cũng cắn không đứt được." Ôn Khách Hành nói, "Ta đã nói rồi, không cho ngươi ăn nhiều phải không? Vậy mà ngươi đâu có nghe."

Chu Tử Tư nhìn Ôn Khách Hành, lại quan sát hũ ô mai chua trên bàn, lại xoa xoa gò má mình, chỗ hiểu chỗ không rơi vào trầm tư, dường như vẫn chưa thể hiểu được mối liên quan huyền diệu của mấy thứ này.

Ôn Khách Hành thở dài, không có cách nào khác, hắn đi lấy một cái nồi nhỏ bắc nước nấu, chọn vài miếng thịt bò mềm xé nhỏ, bỏ thêm miếng cơm nấu thành một nồi cháo rồi lại mang lên, "Không thể ăn thịt bò nướng nữa rồi, ăn cái này đi."

Chu Tử Thư ho khan một tiếng, quả quyết từ chối, "Cái này không ngon."

Ôn Khách Hành vừa giận vừa muốn cười, "Tất nhiên là không ngon bằng thịt bò hầm rồi Chu đại phu," hắn dùng muỗng múc cháo vào trong chén của Chu Tử Thư, "Nhưng mà răng của ngươi cũng ê hết cả rồi, còn ở đây chọn lựa cái gì?"

Chu Tử Thư lấy tay che chén lại, không hài lòng trừng mắt với hắn.

Ôn Khách Hành giằng co cùng y chốc lát, ném cái muỗng xuống nồi, phất tay áo một cái, khuất phục hạ giọng, "Được rồi được rồi, ta ăn cùng với ngươi!" Hắn đậy nắp nồi thịt lại cầm đặt qua một bên, lần nữa cầm muỗng lên múc cháo cho Chu Tử Thư, Chu Tử Thư vươn tay muốn chặn đường cái muỗng.

Nhưng Ôn Khách Hành cứ thế tiếp tục múc, không khỏi bật cười, Chu Tử Thư hỏi hắn, "Ngươi cười cái gì?"

Ôn Khách Hành nói, "Ta cười ngươi bề ngoài trông tiên phong đạo cốt, Chu đại phu nói cười thận trọng như Bồ Tát, thế mà bên trong lại vừa kén ăn cũng vừa tham ăn, vừa tùy hứng lại còn bá đạo," Hắn nói xong một câu cuối cùng, đẩy chén về phía Chu Tử Thư, "Ngươi nói xem, có phải ngươi rất không ngoan không, A Nhứ?"

Chu Tử Thư không đáp lời hắn, cúi đầu ăn cháo.

Không biết là vì ngại ăn không ngon, hay là răng vẫn còn ê, đầu mày Chu Tử Thư nhíu lại, bởi vì cháo nóng mà đôi môi đỏ hồng, hơi nhuốm ý giận dỗi.

Ôn Khách Hành chống cằm nhìn y, càng nhìn càng thích, nói, "A Nhứ, ngươi thật đáng yêu."

Chu Tử Thư bị sặc, che miệng ho khan hai tiếng, giả vờ tức giận nói, "Ngươi lại nói nhảm nhí gì đó!"

Ôn Khách Hành đáp, "Nào có nhảm nhỉ?"

Hắn đổi tay, tiếp tục chống cằm nhìn Chu Tử Thư, cảm thán, "A Nhứ, thật đúng là nhìn thôi cũng đã thấy no*."

(*) từ gốc là tú sắc khả xan (秀色可餐): nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi; nghĩa bóng: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phú.

Chu Tử Thư cau mày, "Ăn cháo của ngươi nhanh đi!"

Bởi vì bị ê răng, mà buổi tối khi uống rượu Chu Tử Thư không thể cắn hạt dưa, trong miệng cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng y không thèm để ý nữa, uống rượu cũng nhanh hơn, lúc muốn đứng dậy rót thêm rượu cả người hơi lảo đảo.

Ôn Khách Hành ôm lấy eo y, đỡ y đứng vững, "A Nhứ, ngươi uống say rồi?"

Chu Tử Thư dùng hai ngón tay đẩy hắn ra, nói, "Ta không say." Sau đó vào nhà lấy thêm một bầu rượu, lúc ngồi xuống bị Ôn Khách Hành kéo tay áo, ngã vào trong ngực hắn.

"Ngươi còn nói mình không say," Ôn Khách Hành mở mắt nói bậy nói bạ, "Ngươi bị té rồi nè, A Nhứ."

Hắn đỡ eo Chu Tử Thư, để y nhích sát lại bên người mình, "Lại đây, ta đỡ ngươi."

Chu Tử Thư không đẩy hắn ra, thật ra y có hơi say, nhưng vẫn ngửa đầu uống một ngụm rượu, rồi chuyển bầu rượu cho Ôn Khách Hành. Hắn không nhận, nhưng lại cúi đầu uống rượu trong tay đối phương, giọng khàn khàn, "A Nhứ, rượu ngon."

Chu Tử Thư nhàn nhạt đáp, "Chuyện đương nhiên."

Ôn Khách Hành lại nói, "Vậy thì, rượu ngươi cho ta uống đều là rượu ngon, hay là, ngươi cùng ai uống, cũng đều thấy rượu ngon?"

Chu Tử Thư liếc nhìn hắn một cái, "Đây là câu hỏi gì?", y hỏi. "Ai muốn uống rượu?"

Hô hấp của Ôn Khách Hành đình trệ, chậm rãi nói, "Cũng đúng... Cũng đúng... Với tính cách của ngươi, dĩ nhiên là dù có chuyện gì đi nữa..."

Chu Tử Thư ngắt lời hắn, "Ta không biết."

Ôn Khách Hành nhìn y, ánh mắt nhuốm men say, nhưng vẫn rất sáng ngời, "Ta chỉ uống rượu với mỗi một mình ngươi." Chu Tử Thư đáp.

Ôn Khách Hành cười lên, nhưng tiếng cười lại có phần đau khổ, "A Nhứ, ngươi đừng lừa gạt ta..."

"Ta không có gạt ngươi." Chu Tử Thư nói.

Ôn Khách Hành nhìn y một chút mới nói, "Được, ta tin ngươi."

Chu Tử Thư lại uống một ngụm rượu, "Lão Ôn, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là, quá lề mề."

"Ta?" Ôn Khách Hành bât cười, "Lề mề?"

Ôn Khách Hành thầm nghĩ, khắp thiên hạ này sợ là chỉ có một người duy nhất cảm thấy hắn như thế này.

"Cũng không hẳn là lề mề," Chu Tử Thư nói, "Ngươi muốn nói cái gì, muốn làm cái gì thì cứ bảo ta biết. Lúc nào cũng lấp la lấp lửng, cứ để ta phải đoán già đoán non."

Ôn Khách Hành ngạc nhiên, "Vậy ngươi nói xem, khi nào thì ta muốn cái gì, muốn nói gì mà lấp la lấp lửng, đợi ngươi suy đoán."

Chu Tử Thư đáp, "Ngươi nhìn thẳng vào mắt ta coi."

Ôn Khách Hành không ngờ tới câu trả lời này, hơi sững sờ nghĩ, đêm nay A Nhứ say đến lợi hại, đến cả lời này cũng nói được, hắn cười, "Vậy ngươi cảm thấy, ta nhìn chằm chặp vào ngươi, là muốn làm cái gì, muốn nói những gì?"

Chu Tử Thư đáp, "Nhiều lắm. Có khi muốn ta đưa hầu bao cho ngươi mua dưa hấu, có khi muốn ta đi chợ cùng, cũng có lúc muốn ta nghe ngươi thổi tiêu, nghe xong còn phải khen ngươi, suy nghĩ của ngươi mỗi ngày một đổi khác, nếu không thì sao ta phải suy nghĩ chứ."

Ôn Khách Hành bây giờ đã xác định được A Nhứ uống say, bĩu môi đáng yêu ồn ào làm loạn nói một tràng, Chu Tử Thư nhìn ánh mắt của hắn, lập tức nói, "Ngươi nhìn, ngươi đến nhìn thẳng vào mắt ta đi."

Ôn Khách Hành cố tình hỏi, "A Nhứ, vậy bây giờ ta đang muốn cái gì?"

Chu Tử Thư đáp, "Ta không biết, nhưng ngươi không được lấy rượu của ta, ta vừa cho ngươi uống một ngụm, nếu như ngươi muốn uống thêm thì vào nhà tự lấy đi, ngươi thừa biết rượu ta để ở đâu mà..."

Hóa ra A Nhứ say rượu lại nói nhiều như vậy, Ôn Khách Hành nghĩ. Hắn nhìn chăm chú đôi môi khép mở của A Nhứ, ma xui quỷ khiến hắn đột ngột nhích về phía trước. Hắn vốn chỉ là muốn dọa sợ A Nhứ một chút, cho rằng A Nhứ nhất định sẽ né tránh hắn như thường ngày, nào ngờ Chu Tử Thư dường như không ý thức được hắn muốn làm cái gì, cho nên hai đôi môi đã chạm nhau.

Môi của A Nhứ giống hệt như trong tưởng tượng của hắn, mềm mại. có hơi lạnh, mang theo vị ngọt của rượu. Cảm xúc này quá mức lạ lẫm, người lui ra trước lại là Ôn Khách Hành.

Hắn thoáng giật người về sau một chút, nhưng không tách ra quá xa, hơi thở của cả hai người vẫn đan xen như cũ.

"Ngươi làm gì vậy?" Chu Tử Thư hỏi.

Ôn Khách Hành đáp, "Hôn ngươi."

Chu Tử Thư hoài nghi, "Hôn?"

Sự kinh ngạc không thể tin được tràn ngập trong lòng Ôn Khách Hành, có thể được sao, không thể nào? A Nhứ còn không hiểu được hôn là gì...

Chu Tử Thư cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, "Vì sao ngươi lai hôn ta?"

Ôn Khách Hành hỏi, "Vậy vì sao ta lại không thể hôn ngươi?"

Ánh mắt Chu Tử Thư dạo chơi trên khuôn mặt hắn, giống như là đã biết rõ tình cảnh hôm nay, bọn họ vì sao lại đến nước này, "Ngươi không nên..."

Dường như Ôn Khách Hành không thích nghe câu nói này, cả giận nói. "Không nên cái gì!"

Hắn lại hôn Chu Tử Thư, cái hôn này kịch liệt hơn rất nhiều, cứ như là đang chứng minh điều gì đó, cũng phản bác một điều khác, Chu Tử Thư giãy giụa hai cái, Ôn Khách Hành ôm y càng chặt hơn, hắn cảm nhân được Chu Tử Thư dần dần do dự, ngón tay nắm chặt y phục của hắn buông lỏng, chần chừ, ôn nhu, nhẹ nhàng đặt ngang hông Ôn Khách Hành.

Lòng Ôn Khách Hành mềm xuống ngay tức khắc. Hắn khẽ cắn môi Chu Tử Thư, muốn làm y đau nhưng không đành lòng, cứ ôm y hôn mãi không ngừng, lại muốn cúi người ngắm nhìn y, sờ tóc y, hôn lên lông mày đôi mắt của y.

"A Nhứ," Ôn Khách Hành gọi, như là nghi vấn, cũng như khẩn cầu, "Ta có thể hôn ngươi không? A Nhứ, ta có thể không?"

Hắn lấn áp đè lên người Chu Tử Thư, lại hôn y đến mức cả người nóng ran, vòng eo thon uốn lượn như rắn trong vòng tay Ôn Khách Hành, tựa như không thể giữ được.

Chu Tử Thư giống như bị kẹt lại một chỗ, y ngắm nhìn ánh mắt Ôn Khách Hành, ánh mắt vừa khó xử vừa bất lực, "Vì sao ngươi không nói sớm, ngươi cứ một mực..."

Y nhìn Ôn Khách Hành, ánh mắt không sáng ngời như trước nữa, mà lộ ra vẻ khốn đốn nồng đậm, cũng không còn rõ ràng, tiêu sái, không còn tự nhiên nữa, mà là bất lực không biết xử trí thể nào, hoài nghi, muốn trốn thoát.

Nhưng vào chính thời khắc này, Ôn Khách Hành cảm thấy đây chính là cơ hội sống sót của hắn, lời nói như thỉnh cầu, "Nếu như ta nói, ngươi có cho ta không?"

"A Nhứ," Hắn hỏi tới, "Nếu như ta nói rồi, ngươi có cho ta hay không?"

tbc.