Ôn Hương Nguyễn Ngọc

Chương 15: Tất cả để ta dùng



Đã nhiều ngày tính tình của Tôn Vân Trình thật không tốt, đến Nhị di thái luôn được sủng ái cũng cảm thấy có chút chướng mắt. Khi tin tức bắt đầu được truyền đến, ông ta tưởng là Phùng Huân động tay chân, sau đó thấy bộ dáng của Vương Tham Lãnh đã biết chính mình đoán sai.

Như vậy người có thể làm việc này chỉ có Thẩm Thất gia.

Tôn Vân Trình đợi mấy ngày, bên phía phủ Đốc quân lại không có chút động tĩnh nào, ông ta càng chờ càng sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng vẫn là ngầm tiếp xúc với nhãn tuyến mà Thẩm Thất gia chôn ở sòng bạc mới có cơ hội nhìn thấy Thẩm Thất gia.

Căn phòng rải đầy sương hoa thấp kém, ngửi được có chút gay mũi, sơn trên bàn ghế bởi vì thời gian trôi đi che kín sự loang lổ. Thẩm Thất gia yên tĩnh ngồi trước bàn, vòng tay vàng con cóc vàng mờ ảo dưới áo vest màu xám, ngoài ra cũng không có chút gì khác. Còn về Tạ Nguyễn Ngọc, nàng trở thành sự ngụy trang mà mang theo, lúc này không có chuyện của nàng nên an tĩnh ngồi ở một bên cầm búa nhỏ gõ hạch đào ăn.

"Thất gia có ý gì?" Tôn Vân Trình cũng lười chu toàn mà đi thẳng vào vấn đề.

Áo khoác vải màu xanh, nếu không phải có đôi mắt khôn khéo kia, trang điểm hiện tại của ông ta khiêm tốn đến mức làm người nhìn qua đã quên.

"Bàn việc làm ăn với ông chủ Tôn thôi."

"Bộ dáng ngài đây không giống như bàn việc làm ăn." Tôn Vân Trình rũ đầu bỗng nhiên nâng lên: "Ngài đây là bức tôi đến tuyệt lộ mà!"

Ông ta thật sự là bị Thẩm Thất gia bức đỏ mắt, còn về Thẩm Thất gia bình tĩnh phảng phất tất cả những thứ này đều không quan hệ với hắn: "Lời này của ông chủ Tôn tôi không muốn nghe hết, Tôn phu nhân và lệnh công tử ở chỗ của tôi ăn ngon ngủ ngon, làm sao lại là bức ông đến tuyệt lộ?"

A, Tôn Vân Trình là người làm ăn, tự biết chuyện đến bây giờ ông ta không ra giá, Thẩm Thất gia nói thế nào cũng không nhả ra, khẽ cắn môi vô cùng cam lòng: "Ngài muốn như thế nào?"

Ai mở miệng trước người đấy thua.

Thẩm Thất gia không nói lời nào, duỗi tay chấm chấm nước trà viết trên mặt bàn:

Thịnh.

Cứng cáp hữu lực giống như một cây đao khắc vào trong mắt của Tôn Vân Trình: "Không thể nào!" Tôn Vân Trình hoảng hốt, âm thanh có vẻ run rẩy lắc đầu điên cuồng: "Tôi chỉ là ông chủ của cửa hàng bán thuốc lá, đó là có tâm cũng vô lực." Lại nghĩ đến vợ con, Tôn Vân Trình nhắm mắt lại, nhẫn tâm cáo từ: "Việc làm ăn này tôi thật sự không làm được."

"Chậm đã!" Thẩm Thất gia thấy ông ta xoay người, lúc này mới mở miệng, thuận tay lấy nhân hạch đào trên bàn ném một hạt vào trong miệng nhấm nuốt: "Nếu tôi có thể để mẹ con bọn họ đến trong tay mình, tự nhiên cũng có thể làm cho bọn họ rơi vào trong tay người khác." Thật không biết thứ đồ chơi này có gì ngon, Thẩm Thất gia có chút ghét bỏ trở tay đẩy hạch đào đến trước mắt Tạ Nguyễn Ngọc, làm Tạ Nguyễn Ngọc trợn trắng mắt xem thường: "Phùng Huân đa nghi, đến lúc đó ông chủ Tôn giải thích như thế nào? Sợ là một cái huyết mạch cũng không giữ được đi."

"Thất gia!" Tôn Vân Trình bỗng nhiên xoay người bước nhanh đến trước mặt hắn, đôi tay chống mặt bàn, sự bất an và phẫn nộ làm gân xanh nổi lên mu bàn tay, ông ta gắt gao nhìn đôi mắt Thẩm Thất gia chằm chằm: "Ngài tội gì phải tuyệt tình như vậy!"

"Nếu ông không chú ý người của tôi, làm sao tôi sẽ tra được ông." Thẩm Thất gia nhìn Tôn Vân Trình: "Có một số việc hoặc là không làm nếu đã làm thì phải dám gánh." Chỉ ảo tưởng điên cuồng nhận lại, trên đời nào có chuyện tốt như vậy. Lúc Thẩm Thất gia nói lời này ánh mắt ít có độ ấm, bình tĩnh giống như nước lặng trong mùa đông vĩnh viễn không kết băng, quỷ dị mà âm lãnh. Tôn Vân Trình từng lăn lộn nhiều năm dưới tầng chót, tâm tư mẫn cảm nhất, không khỏi có chút sợ hãi, đây không phải ánh mắt của một người thường nên có.

Thẩm Thất gia rời mắt theo quán tính: "Tôi ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, tôi đương nhiên biết ông không nhận được những tin tức này, tôi chỉ cần danh sách tất cả nhãn tuyến của Phùng Huân."

Nhìn ra sự giãy giụa trong mắt Tôn Vân Trình, đầu ngón tay của Thẩm Thất gia lăn hạch đào nhỏ, vỏ quả ma sát với bàn phát ra âm thanh lộc cộc: "Tin tức của tôi ông cứ việc tiếp tục nói cho Phùng Huân, tôi chỉ cần danh sách, tất cả những người ông biết."

"Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng ngài."

"Tôi không cần ông tin, tôi chỉ cần kết quả."

Cạch... Tạ Nguyễn Ngọc vẫn luôn nhất tâm nhị dụng (Một suy nghĩ nhưng có hai hướng đi) nghe đối thoại của hai người cho đến khi nghe thấy câu này, búa nhỏ trong tay không cẩn thận gõ lệch, hạch đào tròn vo ục ục lăn xuống bàn.

Da mặt thật dày! Trong lòng nàng không nhịn được mà có ý kiến.

Tiễn Tôn Vân Trình đi thì tâm tình Thẩm Thất gia rất tốt, rất có hứng thú đi dạo với Tạ Nguyễn Ngọc ở mấy cửa hàng trang sức, nhìn Thẩm Thất gia như gió xuân quất vào mặt, nghĩ đến sắc mặt đen xì như đít nồi của ông chủ Tôn, Tạ Nguyễn Ngọc như vuốt mông ngựa mà cảm thán: "Thất gia thật sự làm Tạ Nguyễn Ngọc thúc ngựa không kịp!"

Trong ngôn ngữ không hề có thành ý.

Thẩm Thất gia thở dài lắc đầu, thuận tay cầm dây đồng hồ bạc đặt lên cổ tay trắng nõn của nàng, lá gan của người phụ nữ này bị hắn nuôi thật sự có chút lớn.

"Đẹp không?" Tạ Nguyễn Ngọc híp mắt vui rạo rực.

"Xấu."

"Vậy ngài trả lại để em đeo!"

Ông chủ cửa hàng trang sức đen mặt, nhìn hai người trực tiếp chê bảo vật trấn tiệm của mình không đáng một đồng, Trên đời làm sao lại có những người đáng ghét như vậy!

Danh sách là Tôn Vân Trình đưa đến đây sau đó bốn ngày, chi chít viết đầy hai trang, Thẩm Thất gia nhìn danh sách xuất thần, nửa ngày mới thu hồi tầm mắt, mặc kệ có cá lọt lưới hay không, những thứ này vậy là đủ rồi!

Trương Tuần đã đến lúc đến cạnh hắn.

Mấy ngày sau, Triệu phó quan bên cạnh Thẩm Thất gia bởi vì uống quá nhiều ở kỹ viện, ngã từ trên lầu xuống bị gãy chân. Thẩm Thất gia nói thẳng phó quan phương bắc dùng không thuận tay, trực tiếp gửi điện báo đến Bảo Ninh, Bảo Ninh tự nhiên cũng không có khả năng thật sự phái phó quan qua đây.

Cao Trạch dứt khoát nhắc đến Trương Tuần với Thẩm đại soái. Bởi vì trước đó hắn ta đánh bậy đánh bạ ở Thoa Bắc lập công huân được thăng quan lại không phải thật là một võ tướng. Lúc này Thẩm thất gia đòi người, chỗ giữa Thoa Bắc, Trương Tuần đến làm phó quan cho Thẩm Thất gia cũng coi như thăng cấp, chẳng qua súng trong tay phải biến thành bút thôi.

Về đến nhà, Cao phu nhân đóng cửa lấy một cái hộp nhỏ ra từ trong ngăn kéo, sau đó kéo ra trước mặt Cao Trạch: "Người nọ đưa đến đây."

Đồ cổ thịnh thế, hoàng kim loạn thể. Đồ vật trong tráp vàng óng vô cùng lóa mắt, hai mươi con cá màu vàng nhỏ nằm an ổn. Trong đầu Cao Trạch hiện lên hình ảnh mấy đứa con trai của đại soái, cuối cùng dừng lại trên mặt Thẩm Thất gia, khi Thẩm Thất gia nhắc đến muốn Trương Tần với hắn ta, hắn ta đã ẩn ẩn đoán được chuyện đã xảy ra ở Thoa Bắc.

Người là hắn ta cố ý vô tình dẫn đại soái định ra, Cao Trạch vốn tưởng rằng là Thẩm Thất gia muốn chọn Ngũ gia làm nền cho Thẩm Nhị, bây giờ mới hiểu rõ, lúc ấy đều có tâm tư giết chết Thẩm Nhị. Mà hắn ta lại hoàn toàn không biết gì mà bị kéo lên thuyền giặc, cho đến ngày nay mới biết được chính mình thành đồng minh.

Huynh đệ tình thâm cái gì, máu mủ tình thâm cái gì.

Cả người Cao Trạch rùng mình một cái, sững sờ cũng xong rồi.

Có lẽ việc năm đó Thẩm Thất gia đều biết cho nên hắn mới có thể hận như vậy. Hắn nhịn nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa sao? Cao Trạch lại nghĩ đến việc Thẩm Bồi Hoa bị giết, nghĩ đến lời đồn đã vớ vẩn trước đó ở Bảo Ninh thành đều nói Thẩm Thất gia bị ép phải đi nhưng sự thật là như vậy sao?

Tân Bắc. Trời cao hoàng đế xa còn có một sư đoàn 28 đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Chỉ cần hắn cầm quân chinh của Tân Bắc. Cá vàng trong tay bỗng nhiên trở nên bỏng tay dị thường, Cao Trạch vội vàng đóng tráp lại, lòng còn sợ hãi. May mắn tất cả những việc năm đó không có quan hệ với hắn ta.

Việc của Trương Thuần bởi vì nhận được sự hỗ trợ của Cao Trạch trở nên vô cùng thuận lợi, lúc Phùng Huân còn đang rối rắm người được chọn làm phó quan, trước khi Trương Tuần đến đã gửi điện báo về đây.

"Con mẹ nó! Bên phía Bảo Ninh cũng quản quá rộng đi!" Vương Tham Lãnh cầm điện báo chửi tục.

"Người là đến từ Thoa Bắc, vốn là một võ quan, đáng tiếc không quá biết đánh giặc, Bảo Ninh coi như tìm cớ quang minh chính đại thu quân quyền của hắn ta lại." Lâm đ*o Doãn nghĩ đến tin tức mình tìm hiểu được. Truyện Hệ Thống

"Chuyện của Bạch Lộ Hải?"

"Đúng vậy, nghe nói lúc ấy toàn đội đều che chở hắn ta nếu không phải Thẩm Ngũ gia kịp thời chạy đến, tám chín phần mười là hắn ta muốn đầu hàng."

"Trong lòng tôi vẫn bất an." Phùng Huân cảm thấy những việc này sẽ không đơn giản như vậy: "Đến lúc đó hai người phái người nhìn hắn ta chằm chằm."

Trương Tuần quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, chuyện thứ nhất của hắn ta đi vào Phàn Thành chính là mắt trông mong huề lễ đến gặp Thẩm Thất gia và Phùng Huân, lần đầu tiên Phùng Huân biết được cái gì gọi là miệng lưỡi trơn tru thao thao bất tuyệt, mới đến đã nói rõ tất cả những chuyện của chính mình, chỉ thiếu không nói tỉ mỉ cho bọn họ về chuyện tiểu thiếp chuyện phòng the.

Đến khi Phùng Huân gõ cái bàn một cái thật sự không nghe nổi nữa. Nhưng thật sự làm Trương Tuần sợ tới mức sửng sốt, lắp bắp giải thích: "Phùng thống quan nếu không thích, tôi... tôi sẽ nói cái khác?"

"Đủ rồi!" Phùng Huân bị ồn ào đến mức đau đầu: "Nếu cậu là phó quan của Thẩm đốc quân thì đến làm quen với hắn một chút đi."

Nói xong lại phất tay áo rời đi, để lại Vương Tham Lãnh và Lâm đ*o Doãn hai mặt nhìn nhau, Phùng Huân có thể đi nhưng bọn họ lại không thể.

Bữa cơm này dường như không có đường nói chuyện của bọn họ, một mình Trương Tuần dưới tình huống không có người cổ động sinh động như thật mà nói hơn hai tiếng. Lúc Vương Tham Lãnh rời đi, cả đầu óc đều là âm thanh của Trương Tuần.

Đợi người đều đã đi gần hết, Thẩm Thất gia mới đứng dậy, Trương Tuần vội vàng kéo ghế dựa đưa cho hắn, âm thanh thấp đến mức chỉ có hai người nghe thấy: "Thất gia, lâu rồi không gặp." Tiếng nói mát lạnh, không hề ồn ào như trước đó.

"Về sau đi theo ta làm việc cho thật tốt." Thẩm Thất gia duỗi tay vỗ vỗ bả vai của Trương Tuần, ngữ khí của Thẩm Thất gia gợn sóng, khóe mắt lại hàm chứa sự vui vẻ.

"Không dám, không dám!" Trương Tuần đề cao âm thanh lại khôi phục bộ dáng vừa rồi, thụ sủng nhược kinh cuống quít gật đầu: "Sau này ngài hãy chiếu cố tôi nhiều hơn." Ngầm chớp mắt với hắn.

Người tên Trương Tuần này, Tạ Nguyễn Ngọc vẫn biết đến là tâm phúc của Thẩm Thất gia. Năm đó mọi người đều truyền tin, nếu thật sự Thẩm Thất gia không có người nối nghiệp, tám chín phần mười sẽ làm con trai của Trương Tuần làm thiếu soái. Chỉ là sau này Thẩm Thất gia đã chết, Trương Tuần cũng chết trên chiến trường. Cho nên chợt nghe thấy tên của hắn, Tạ Nguyễn Ngọc liền có hứng thú, gấp không chờ nổi muốn nhìn xem người được gọi là mưu sĩ này.

Chỉ tiếc chuyện này vừa kéo lại kéo thêm, trên mặt Thẩm Thất gia muốn duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới với Trương Tuần, tự nhiên sẽ không mang hắn ta vào trong nhà. Tạ Nguyễn Ngọc còn phát hiện từ lúc Trương Tuần đến, hành sự tác phong của Thẩm Thất gia cũng sắc bén hơn rất nhiều, sự cọ xát trong tối ngoài sáng của bọn họ với nhóm Phùng Huân cũng dần dần nhiều lên.

Loại tình huống này liên tục kéo dài đến đầu xuân năm thứ hai,

Mấy năm nay Tạ Nguyễn Ngọc được Thẩm Thất gia nuôi như một đóa hoa, nhiệm vụ mỗi ngày chính là xem kịch, câu cá một chút cùng với việc ăn không ngừng. Ngày đó nàng chính là vô cùng sung sướng gặm bánh hoa hồng, không trung đã truyền đến vài tiếng súng vang lên, tử khí nổi lên khắp viện. Đinh Chí phản ứng nhanh hơn nàng nhiều, Tạ Nguyễn Ngọc nhìn qua một cái, hắn ta liền xông ra ngoài.