Ôn Hương Nguyễn Ngọc

Chương 22: Vận mệnh luân hồi



Mâu thuẫn giữa hai tỉnh càng thêm ác liệt, Trương Tuần sợ bọn họ không ứng phó được nên trực tiếp trở về tọa trấn ném Mạnh Nho Cảnh bị thương cho Tạ Nguyễn Ngọc.

Trương Tuần nhìn trúng tài hoa của Mạnh Nho Cảnh, hành sự đều có suy tính của hắn ta, hành động này làm Tạ Nguyễn Ngọc tức giận không nhẹ, Mạnh gia là thương nhân số một của Hồ Trạch, năm đó Mạnh Nho Cảnh nhờ gió đông của Hà Tĩnh Liệt nhảy vào quân đội, sau đó phá Tăng Thành, mới ngồi được vị trí thống quan của bảy doanh Hồ Trạch, thận trọng bò lên từng bước.

Bây giờ Hà Tĩnh Liệt đã chết, Mục Độ Niên bởi vì bến tàu Kim Thủy bị Thẩm Thất gia chui vào chỗ trống, lúc này cũng ở Tăng Thành ngây ngốc. Tay Mạnh gia cầm cự phú nhưng không có thực quyền, người vì dao thớt ta vì thịt cá, dựa theo tính tình của Mạnh Nho Cảnh làm sao cam tâm làm thịt cá mặc người xâu xé dưới loạn thế.

Hắn ta làm người, hành sự đều có phương pháp của chính mình, mấy ngày trôi qua, phủ đốc quân ngoại trừ Tạ Nguyễn Ngọc ai nhắc đến Mạnh tiên sinh cũng khen vài câu.

Tin tức của Thẩm Thất gia từ khi Tân Bắc cọ sát với tỉnh Vân đến nay đã bị chặt đứt, nhưng Đinh An thường thường mang cho Đinh Chí đôi câu vài lời. Tạ Nguyễn Ngọc biết hắn muốn tránh hiềm nghi nên chưa mở miệng nói chuyện hai tỉnh, nghĩ đến là cam chịu nên buông tay để Trương Tuần lăn lộn.

Bên phía Trần Vân Nương nhận được tin của Thu Diệp nói là bắt đầu dùng thuốc, cơ thể cũng có khởi sắc, Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy bây giờ tất cả đều đi vào quỹ đạo. Ngoại trừ Mạnh Nho Cảnh.

"Di thái đang làm gì?" Mạnh Nho Cảnh nhìn nàng tò mò hỏi.

Giờ phút này Tạ Nguyễn Ngọc đang mặc áo lông chồn màu ngọc chỉ huy hạ nhân mở hồ băng để nàng bắt cá, mấy ngày nay trời rất lạnh, đừng nói thịt cá tôm tươi ở sông đến thịt heo tươi cũng rất ít, Tạ Nguyễn Ngọc đã ngán đồ sấy nên muốn ăn miếng cá tươi, nếu không mua được thì trực tiếp dẫn người đến nổ hồ nước trong viện.

"Phu nhân mấy ngày nay ăn uống không tốt, tìm mấy thứ mới mẻ cho phu nhân khai vị." Tạ Nguyễn Ngọc không rõ ngày trời lạnh như vậy hắn ta vì sao lại nhàn đến mức dạo khắp nơi như vậy, thuận miệng bịa thêm vài câu nói dối qua loa lấy lệ với hắn ta.

Mạnh Nho Cảnh biết Tạ Nguyễn Ngọc không muốn phản ứng hắn ta cũng không tức giận, chỉ đi đến bên cạnh Tạ Nguyễn Ngọc, cách nàng vài bước, vừa không có vẻ xa cách cũng không đường đột, nắm chắc gãi đúng chỗ ngứa: "Di thái có lòng, chỉ là người bị bệnh đã lâu vẫn nên ăn ít đồ mặn một chút cho thoả đáng."

Tiếng nói của hắn ta trầm ổn lộ ra sự lo lắng, thật đúng là hiện ra sự thành khẩn vô cùng.

Nhìn động tác cứng đờ của Tạ Nguyễn Ngọc, Mạnh Nho Cảnh không khỏi có chút kỳ quái. Sau khi Trương Tuần rời đi, hắn ta cố ý vô tình đi dạo trong viện, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp được Tạ Nguyễn Ngọc, chỉ là không đợi hắn ta chào hỏi thì người nọ giống như không nhìn thấy hắn ta, xoay người đi đường vòng, giống như đang trốn tránh hắn ta.

Giờ phút này Mạnh Nho Cảnh hiếm khi cách Tạ Nguyễn Ngọc gần như vậy, áo lông chồn màu ngọc khoác trên người nàng, áo dài màu thủy hồng thêu thảo văn Kim Ti, cổ áo làm cực cao che khuất chiếc cằm tinh xảo, mày không vẽ mà hơi nhăn lại, một đôi mắt hạnh không chớp mắt mà nhìn mặt băng chằm chằm, trên vành tai trắng tinh đeo thúy ngọc trong suốt, làm làn da nàng càng thêm trắng nõn.

Mạnh Nho Cảnh nhìn mà trái tim run rẩy, vội vàng thu hồi tầm mắt. Lại nhìn về đám người phía trước, Phỉ Thuý và Đinh Chí vội vàng chỉ huy đám người cách ra xa, chung quanh thật sự không có ai chú ý đến hai người bọn họ, không biết ma xui quỷ khiến gì mà mở miệng: "Hồ Trạch của chúng tôi có một món ăn tên là Uyên Ương Cẩm, nguyên liệu là từ hai loại cá chép khác nhau mà nấu thành, rất tươi ngon, nếu di thái thích thì không bằng tôi viết phương pháp xuống để phòng bếp làm thử xem sao."

Tạ Nguyễn Ngọc quay đầu nhìn hắn ta, một đôi mắt có ánh nước doanh doanh, sáng ngời giống như sao trời, Mạnh Nho Cảnh mỉm cười đối diện với nàng.

"Không cần." Môi đỏ hé mở, Tạ Nguyễn Ngọc rũ mắt xuống, lại nhìn mặt băng chằm chằm: "Dù sao cũng chỉ thèm miếng cá mà thôi, không cần tốn công phu như vậy."

Trên mặt Mạnh Nho Cảnh vẫn cười như cũ, chỉ là ánh mắt có chút lạnh, ngữ điệu của hắn ta vẫn bình thản như cũ: "Di thái nói phải."

Uyên Ương Cẩm, làm từ hai con cá chép mà ra, chia hoa hồng ra làm bốn loại om, hấp, sốt chua ngọt, rán khô, cách làm phức tạp, mùi vị quay quanh, cho khói nồng và rải cỏ hương, ngụ ý là hai con cá quấn quanh nhau, được gọi là Uyên Uơng.

Đời trước Tạ Nguyễn Ngọc yêu đến không chịu được.

Mặt băng bị đập xuyên qua, Đinh Chí vội vàng nhét lưới cá vào bên trong, Tạ Nguyễn Ngọc cũng tìm lý do rời xa bên cạnh của Mạnh Nho Cảnh, quay đầu nhìn vào phía bên trong, Phỉ Thúy cũng không dám để nàng dựa gần như vậy, chỉ dùng sức mà lôi kéo tay nàng.

Một con cá nhỏ chui vào trong lưới, làm Tạ Nguyễn Ngọc kinh ngạc không thôi, âm thanh mềm mại lọt vào trong tai Mạnh Nho Cảnh giống như cá gặp nước, ngây ngốc nhìn bóng dáng của nàng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên một mạt ý cười đến chính hắn ta cũng không phát hiện được.

Sau đó Tạ Nguyễn Ngọc vẫn gặp phải hắn ta ở trong viện như cũ, chỉ là vài lần không chờ nàng xoay người, Mạnh Nho Cảnh liền cao giọng chào hỏi, ngẫu nhiên cũng đàm luận với nàng một vài chuyện thú vị. Tuy Tạ Nguyễn Ngọc bất mãn cũng không thể duỗi tay đuổi người có gương mặt tươi cười đi, chỉ có thể có lệ mà nói với hắn ta vài câu.

Thời gian càng lâu Tạ Nguyễn Ngọc càng cảm nhận được không đúng lắm. Đời trước nàng cũng trải qua vài năm với Mạnh Nho Cảnh, dùng hết tâm tư cân nhắc nhất cử nhất động của hắn ta, Tạ Nguyễn Ngọc biết Mạnh Nho Cảnh thích nàng, rất thích, chỉ tiếc sự yêu thích này ở dưới tiền đồ của hắn ta có vẻ không đáng một xu.

Dáng vẻ bây giờ của hắn ta cực kỳ giống đoạn thời gian hắn ta cứu nàng từ tay Mục Độ Niên ra, nàng mẫn cảm nhát gan như con nhím nhỏ, hắn ta giống như bây giờ, mở trái tim nàng ra từng chút từng chút như vậy, rồi sau đó hắn ta dừng chân không bước nữa, nàng không thể quay đầu.

Tạ Nguyễn Ngọc sợ đi lên vết xe đổ, trực tiếp đóng cửa không ra chờ Trương Tuần trở về.

Cho đến khi hậu viện gặp hoả hoạn.

Thế lửa là từ sân của Thẩm Thất phu nhân lan đến, bởi vì kiến trúc của phủ đốc quân phần lớn đều là gỗ cũ, không sánh được với dương lâu ở Bảo Ninh, thế lửa đến nhanh chóng căn bản không kịp dập tắt. Phủ đốc quân loạn thành một nhóm, ở giữa là âm thanh xà nhà sập bùm bùm, lửa lớn thiêu đốt phát ra âm thanh bạo liệt, tiếng gió vi vút mang theo ngọn lửa lớn, tiếng gọi ầm ĩ cùng âm thanh cứu giúp vang lên không dứt bên tai.

Lúc Tạ Nguyễn Ngọc chạy đến chỉ khoác một chiếc áo choàng, quần áo ngủ màu trắng biến sắc dưới ánh lửa: "Phu nhân đâu!"

"Lửa quá lớn, căn bản không vào được." Thẩm Thất gia đều để lại tâm phúc cho Tạ Nguyễn Ngọc, Đinh Chí không dám để Tạ Nguyễn Ngọc ở lâu, chỉ vào nam tử khoẻ mạnh khâu khỉnh gấp gáp nói: "Thế lửa quá lớn, di thái theo bọn họ rời đi trước."

"Được." Cơ thể Phỉ Thúy không ngừng run rẩy, Tạ Nguyễn Ngọc vỗ vỗ bả vai nàng ấy, nghĩ đến cái gì, lúc này cũng bất chấp lễ tiết gì đó, trở tay kéo Đinh Chí lại, ánh mắt của nàng lộ ra sự kiên định: "Anh tra xét cho thật kỹ, lửa này có chút cổ quái."

Đinh Chí gật gật đầu rồi để nhóm Mạnh Phi che chở Tạ Nguyễn Ngọc đi trước, còn về Mạnh Nho Cảnh, người của hắn ta nhìn chằm chằm, lửa lớn vừa mới cháy đã được rời ra ngoài.

Động tĩnh của phủ đốc quân kinh động bá tánh của Phàn Thành, ánh lửa nồng đậm chiếu toàn bộ khu phố đỏ bừng, Tạ Nguyễn Ngọc mặc dù được người che chở, bên trong đám người cũng không tránh được bị xô đẩy.

Bỗng nhiên trong đám người có hai tiếng súng vang lên, vốn dĩ đám người đang vây xem lập tức như chim sợ cành cong, Tạ Nguyễn Ngọc được nhóm Mạnh Phi bảo vệ trong vòng, nhưng tiếng súng vang lên liên tục, bá tánh bắt đầu lâm vào khủng hoảng, không ngừng va chạm với đám người.

"Di thái!" Phỉ Thúy thấy Tạ Nguyễn Ngọc bị kéo đi vội vàng duỗi tay kéo lại, ngón tay vừa mới động vào góc áo của Tạ Nguyễn Ngọc, một viên đạn đã chuẩn xác bắn vào trên vai Phỉ Thúy, làm cho nàng ấy đau đến kinh hô.

Tạ Nguyễn Ngọc nhìn theo phía viên đạn, còn chưa nhìn rõ thì đám người phía trước đã kéo đến đây, lần này đến càng vội hơn, người của Tạ Nguyễn Ngọc bị bá tánh kéo ra xa, chỉ có bốn người vừa che chở nàng bị đám người hoảng loạn đưa vào một ngõ nhỏ, ngõ nhỏ yên tĩnh đến mức làm cả người Tạ Nguyễn Ngọc phát run, nơi nào càng yên tĩnh thì càng nguy hiểm!

"Chúng ta đi ra ngoài." Chỉ có vài người, quá rõ ràng, còn không bằng ẩn thân trong đám người, nói xong Tạ Nguyễn Ngọc quay đầu, chân vừa mới bước ra.

Phía sau vang lên vài tiếng súng, chỉ tiếc tiếng súng cùng tiếng trong đám người có vẻ không đột ngột chút nào. Nòng súng màu đen để trên cổ tuyết trắng của nàng, phía sau truyền đến âm thanh của người đàn ông: "Di thái chớ có trách tôi."

"Cậu là người của Thất gia?" Tạ Nguyễn Ngọc thử hỏi.

"Đúng vậy." Người ở phía sau không do dự chút nào.

"Thất gia sai cậu giết tôi?"

Một lát sau âm thanh phía sau lộ ra sự kiên định: "Không sai."

Trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc chấn động, sự lạnh băng sau gáy nói cho nàng, bên trong chỗ Thất gia có vấn đề!

Tiếng hít thở phía sau càng thô hơn, cuối cùng hung hăng thở ra, họng súng lạnh băng dán lên làn da của nàng, Tạ Nguyễn Ngọc nhận mệnh mà nhắm mắt lại.

Tiếng súng vang lên, không có sự đau đớn trong tưởng tượng, cơ thể rất lớn ngăn phía sau lưng của, sau đó thoát lực ngã sang bên cạnh, máu tươi trên người của người đàn ông nhiễm đầy trên cánh tay nàng, một mảnh ấm áp.

Nàng nhìn ống tay áo bị máu nhiễm đỏ, cứng đờ quay đầu, dưới bóng đen, Mạnh Nho Cảnh giơ súng nhằm về bên này. Tiếng súng vang lên liên tục, bắn vào trên người của người đàn ông đã tê liệt ngã trên mặt đất.

Chờ đến khi người nọ không còn giãy giụa nữa mới thu súng vào trong ngực, bước nhanh đi đến bên cạnh Tạ Nguyễn Ngọc, ánh lửa đan xen với ánh trăng chiếu vào trên mặt hắn ta.

Hắn ta nói: "Người không sao chứ."

Một ngày kia cũng là như thế này, chiến hỏa ở Tăng Thành bay tán loạn, hắn ta rửa sạch Mục phủ, tìm thấy nàng đang trốn trong giếng cạn. Nàng nâng mặt, hắn ta cúi đầu, ánh sáng chiếu vào gương mặt hắn ta.

Hắn ta nói: "Em không sao chứ."

Vận mệnh dường như vĩnh viễn không vượt qua được bức tường này.

Nước mắt Tạ Nguyễn Ngọc lả tả rơi xuống, nàng vừa muốn giơ tay lau đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp, hương vị quen thuộc tràn ngập xoang mũi.

Mạnh Nho Cảnh cũng không biết mình bị dính bùa tà ma gì, người trong lồng ngực bắt đầu giãy giụa nhưng hắn ta không muốn buông tay, hắn ta biết nàng là người phụ nữ của Thẩm Thất gia nhưng đáy lòng luôn có âm thanh đang khuyên chính mình, hắn ta vốn nên làm vậy.

Tạ Nguyễn Ngọc bị hắn ta giam cầm trong ngực, cánh tay bị hắn ta gắt gao giữ chặt, giây tiếp theo cằm nàng bị người nâng lên, một nụ hôn không có kết cấu ấn xuống.

Từng màn chuyện cũ trình diễn trong đầu Tạ Nguyễn Ngọc, Hà Thiến Thiến, Tống Vi Uyển, Hồng Tụ, nàng không ngừng nhìn thấy những người phụ nữ này, liên lụy con gái nàng, vận mệnh càng lúc càng trở nên bi thảm.

Bốp! Cánh tay thoát khỏi sự giam cầm, âm thanh bạt tai đã sớm vang lên trong hẻm nhỏ yên tĩnh, Mạnh Nho Cảnh bị cái bạt tai của Tạ Nguyễn Ngọc đánh cho hoàn hồn, ánh mắt mơ màng dần dần trở nên thanh minh.