Ôn Hương Nguyễn Ngọc

Chương 32: Gió đông đã đến



Lời nói nghe vào trong tai Giang Sính Đình đã thay đổi ý tứ, móng tay trong tay áo đâm vào thật sâu trong lòng bàn tay, sắc mặt không thay đổi, cười nói: "Nhìn xem buổi tối ngày hôm nay sợ là sẽ có mưa, vừa rồi chị đến nghe nói Thất gia đến Soái phủ, không biết có thể trở về hay không."

"Chị yên tâm, Thất gia nhất định sẽ trở về." Tạ Nguyễn Ngọc híp mắt nhìn không trung, là trời sắp mưa.

Nghe xong trong lòng Giang Sính Đình lạnh lẽo, nỗ lực khắc chế sự chua xót trong lòng, nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Mấy ngày nay chị ở trong phòng mãi, đến xiêm y cũng nhiễm mùi thuốc, một chút nữa ngồi xe đi đến phố Viễn An mua vài bộ quần áo, Nguyễn Ngọc muốn đi cùng không?"

Nàng muốn đi chứ! Nhưng mà thời khắc mấu chốt trong phủ không thể không có người, đành phải lắc đầu: "Thôi, em nên ở trong phủ chờ Thất gia trở về đi."

"Vậy thì thật là quá đáng tiếc." Giang Sính Đình giúp nàng chỉnh lại tóc mái: "Nếu mà em có thể đi cùng chị thì tốt rồi."

"Về sau có rất nhiều cơ hội." Đại soái đi rồi, Thẩm Thất gia cũng sẽ không chờ lâu, ngày sau cũng không phải là có rất nhiều cơ hội, nghĩ đến thân thể của Giang Sính Đình, Tạ Nguyễn Ngọc vẫn không nhịn được mà nói thêm: "Còn chị ấy, thân thể cần phải chăm sóc cho tốt."

"Được." Nói xong, Giang Sính Đình mang theo Lập Xuân rời đi.

Tiếng nói của Tạ Nguyễn Ngọc vẫn mê hoặc như cũ, mang theo sự vui thích không biết sầu.

"Di thái, người muốn đi đâu?" Lái xe chính là lão nhân trong phủ.

"Soái phủ." Giang Sính Đình vỗ tay Lập Xuân, đôi mắt nhìn đám người ngoài cửa sổ chằm chằm, có lẽ là mấy ngày nay trời mưa, lúc này trời vừa tối đã có không ít dân trồng rau thu dọn quầy hàng chuẩn bị về nhà.

"Người đi đến đó làm gì?" Tốc độ xe chậm lại.

Giang Sính Đình cười nói: "Còn không phải Nguyễn Ngọc, nhất định muốn phóng pháo hoa gì đó vào đêm nay, lúc này trời âm u, ta sợ Thất gia đến chậm, em ấy sẽ làm ầm ĩ."

Ồ... Ngẫm lại tính tình của Tạ Nguyễn Ngọc, đây thật đúng là điều nàng sẽ làm được, trong lòng cũng thêm thoải mái: "Thất gia và người thật là quá tốt với Tạ di thái."

"Chắc vậy." Ánh mắt Giang Sính Đình quay vào bên trong xe: "Một lúc nữa đến Soái phủ, ông đi vào uống ly trà trước, chờ ta vào thông báo với Thất gia, chúng ta đi mua chút đồ vật rồi trở về."

"Được rồi, đều nghe di thái."

Soái phủ cách cũng không xa, tin tức Giang Sính Đình đến Soái phủ vẫn là do gã sai vặt thủ vệ báo lên.

"Làm sao còn đến từng nhóm chứ." Thẩm phu nhân ngồi ở trên đầu, uống trà mới mùa xuân dâng lên: "Chẳng lẽ còn sợ Soái phủ chậm trễ Thất gia không bằng."

"Bảo em ấy tiến vào." Thẩm Thất gia cũng có chút nghi ngờ.

Làn váy màu trắng xẹt qua khóe mắt, Giang Sính Đình dịu dàng, một thân trắng thuần càng làm cho nàng ta thêm nhu nhược đáng thương.

Vừa vào cửa đã gọi một tiếng Thất gia, sau đó mới khom lưng vấn an Thẩm phu nhân.

"Còn may, trong mắt di thái còn có thể nhìn được người làm phu nhân như ta." Thẩm phu nhân cũng không cho nàng ta đứng dậy, chỉ lo uống trà.

"Sính Đình đến ngồi." Thẩm Thất gia vẫy tay, cũng mặc kệ ý của Thẩm phu nhân, chờ nàng ta ngồi vào bên cạnh mới nói nhỏ: "Sao em lại đến đây."

Nói không tò mò là không thể nào.

Giang Sính Đình nghiêng người, dùng khăn tay che khoé miệng, nói: "Nguyễn Ngọc vẫn luôn ở hậu viện mân mê pháo hoa, nhất định phải phóng vào đêm nay, em thấy sắc trời không tốt, lại không đành lòng làm em ấy thất vọng, lúc này mới thông báo với em ấy đến tìm ngài, thuận tiện giải sầu."

"A Nguyễn biết?"

"Vốn dĩ em định đi cùng em ấy đến nhưng em ấy sợ trong phủ không có người nên không đi."

Một người không đến là một người. Thẩm Thất gia cảm thấy đợi lát nữa nếu xảy ra chuyện năng lực bảo vệ một mình Giang Sính Đình cũng vẫn phải có: "Tài xế đâu?"

"Ở bên ngoài, em không cho ông ấy đi vào." Nói xong còn cẩn thận quấn khăn tay: "Em vốn định một lúc nữa sẽ rời đi."

"Không sao, ông ấy không vào cũng tốt." Thẩm Thất gia vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta, tựa như đang an ủi.

"Được rồi." Thẩm phu nhân hiểu rõ sự thất thần của mọi người: "Đều về trước đi, về phòng nghỉ một chút rồi ra dùng bữa tối, nói không chừng chính là một bữa cơm đoàn viên cuối cùng."

"Phu nhân nói quá lời, chúng con làm tiểu bối, chỉ cần phu nhân không chê quấy rầy, chúng con làm sao có đạo lý không đến." Bát gia nói xong quỳ đến trước mặt Thẩm phu nhân.

Một quỳ này của Thẩm Bát gia, thật ra chỉnh mông không ít người, lục tục lại có người quỳ xuống.

Thẩm phu nhân mắt lạnh nhìn Thẩm Thất gia cười nói: "Nói nặng lời hay không trong lòng các người tự mình hiểu rõ, đều đi xuống đi."

"Phu nhân có ý gì?" Thẩm Thất gia không định ở lại, Giang Sính Đình đành phải đi bước nhỏ theo sau hắn.

"Không sao, mọi việc đã có ta ở đây." Thẩm Thất gia bước chậm lại, làm Giang Sính Đình tận lực đuổi kịp hắn.

Một đen một trắng đi đến hậu viện, bóng dáng đi sát nhau, Thẩm phu nhân rũ mi xuống tiếp tục uống trà, khoé miệng không khỏi nhếch lên độ cong quỷ dị.

Gió đông đã đến, hươu chết về tay ai vẫn còn chưa rõ.

"Chúng ta một lúc nữa cơm nước xong, về sớm một chút." Vừa mới vào phòng, Giang Sính Đình đã mở miệng oán giận.

"Làm sao vậy?" Thẩm Thất gia đẩy cửa sổ ra theo thói quen, ngồi vào bên cạnh trường kỷ.

"Trời hôm nay cũng không còn sớm, không phải nói rất thích phóng pháo hoa hay sao." Giang Sính Đình ngồi ở bên cạnh hắn bóp vai cho hắn: "Em thấy Thẩm phu nhân hôm nay là lạ."

"Em cẩn thận quá rồi."

"Cẩn thận mới có thuyền vạn năm." Giang Sính Đình nghèn nghẹn nói: "Thất gia, em có chút khát." Sau đó chỉ trà cụ trong phòng: "Nước bên trong có thể uống không?"

"Đương nhiên... Không thể."

"Thất gia thật cẩn thận."

"Không phải Sính Đình đã nói sao, cẩn thận mới có thuyền vạn năm." Nói xong Thẩm Thất gia gõ gõ khung cửa sổ: "A Vinh."

Chỉ chốc lát, một ấm trà tử sa tinh xảo được mang vào. Nước còn ấm, bốc hơi nước.

Giang Sính Đình dường như rất khát, lá trà còn chưa ngấm đã thổi thổi uống từng ngụm nhỏ hết một ly: "Thất gia muốn uống không?"

"Lá trà đã ngấm chưa?" Thẩm Thất gia không thích uống nước trắng, trà đặc hay cà phê đều là cực tốt.

"Còn chưa ngấm." Nắp trà bị mở ra một lỗ nhỏ, Giang Sính Đình đưa lưng về phía hắn, thở dài: "Còn phải chờ thêm một lát."

Châu dược giấu ở trong tay thuận thế tan vào trong nước trà, bột châu trắng tinh, vào nước là tan.

Thẩm phu nhân đặt bảo bối lên người Giang Sính Đình, Ngũ di thái lại không buồn ăn uống, không ngừng đi lại trong phòng, chỉ cần sự việc bại lộ, bọn họ sẽ hoàn toàn đi đời.

Thẩm Triều nhìn mẫu thân đi tới đi lui, đôi mắt nhìn thẳng: "Mẹ, người đừng xoay nữa! Làm con gái hoa mắt."

"Con biết cái gì!" Trong miệng Ngũ di thái không ngừng niệm a di đà phật.

Hạt dưa bị cắn hơn non nửa hộp, Thẩm Triều vỗ vỗ miệng, vừa ăn vừa nói: "Con biết người luyến tiếc Lão Thất, nhưng mà..."

Lời nói còn chưa dứt, một cái tát đã hung hăng đặt trên mặt Thẩm Triều, lòng bàn tay Ngũ di thái nóng bỏng, cũng bất chấp thứ khác, véo xuống cánh tay của Thẩm Triều làm cho nàng ta đau đớn. Trên mặt có năm dấu tay, Ngũ di thái cũng mặc kệ nàng ta có đau hay không: "Muốn nói cũng nuốt vào trong bụng đi."

"Bát đệ..." Thẩm Triều còn chưa mở miệng đã bị Ngũ di thái đánh gãy.

"Hắn không biết." Trong giọng nói có sự chán ghét nói không nên lời, khuôn mặt Ngũ di thái vặn vẹo: "Lần này lão chủ chứa mà có chuyện ngoài ý muốn, chúng ta cũng không còn chút đường sống nào."

Mây càng ép xuống càng thấp, gió cuốn lá cây gào thét bay qua, trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc tự nhiên có chút bất an: "Đinh Chí, anh sai người đến phố Viễn An tìm chị Giang, cơ thể chị ấy không tốt, không khí này gió thổi quá lớn."

"Giang di thái không ở phố Viễn An đâu." Đinh Chí cầm cỏ đuôi chó đùa cá vàng trong lu nước: "Tôi vừa mới thấy lúc đi mua điểm tâm chỗ Trương thúc là xe đi về phía Bắc."

"Phía Bắc?" Tạ Nguyễn Ngọc không nhớ rõ phía Bắc có tiệm may: "Phía Bắc có cửa hàng mới mở?"

"Không có." Đinh Chí bỗng nhiên phản ứng lại: "Không phải Giang di thái đi Soái phủ sao? Người cũng không phải không biết, cửa hàng của Trương thúc mở lệch, đi về phía Bắc chính là biệt thự của thương hội."

"Chị ấy đến đó làm gì?" Tạ Nguyễn Ngọc bỗng nhiên có chút không biết làm sao, không phải đi mua mấy bộ quần áo sao? "Làm sao anh không nói sớm!"

"Nàng dùng xe hậu viện, nhất định phải thông báo cho người, tôi cho rằng người biết!" Đinh Chí bỗng nhiên phát hiện, trong phủ dường như không có ai biết Giang di thái đi Soái phủ: "Có phải có vấn đề hay không."

"Nếu chị ấy đến Soái phủ, không có lý do lừa tôi." Tạ Nguyễn Ngọc vuốt sợi tóc trước ngực, từ từ, hình như nàng đã sơ sót cái gì, kiếp trước đại soái phủ xảy ra chuyện không bao lâu Giang Sính Đình liền qua đời, nàng vẫn luôn nghĩ thân thể Giang Sính Đình không tốt, kiếp này chăm sóc cho tốt nói không chừng có thể đi qua cái hố này, nhưng mà có một khả năng khác hay không!

Ví dụ như: Thẩm Thất gia không dung nổi nàng ta.

Chuyện có thể làm Thẩm Thất gia không dung thứ nổi thì tuyệt đối không phải việc nhỏ, cánh tay bắt đầu nổi da gà, đôi mắt càng trừng lớn, Tạ Nguyễn Ngọc suýt chút nữa thì thét chói tai thất thanh: "Mau! Bảo Mang Mạo chú ý Soái phủ chặt chẽ, lỡ như xảy ra chuyện gì thì trực tiếp động thủ."

"Vậy bên phía Thất gia."

"Đinh Chí, anh ở lâu với Thất gia, tình huống tư bộ rõ ràng hơn người khác, bây giờ Đinh An không ở, mau chọn một nhóm người, anh đi."

"Được." Đinh Chí vừa muốn xoay người lại nghĩ đến cái gì, đối diện với đôi mắt của Tạ Nguyễn Ngọc, có chút không đành lòng: "Chỗ di thái, tôi cũng sẽ tận lực sắp xếp cho tốt."

"Thất gia?" Giang Sính Đình lắc lắc Thẩm Thất gia đang nghỉ ngơi, cẩn thận dùng nắp ấm trà ma sát hai cái: "Uống một ngụm trà, chúng ta nên đi dùng bữa tối."

"Tuổi lớn rồi, tinh thần kém quá nhiều so với lúc 17-18 tuổi." Thẩm Thất gia là người cẩn thận, ăn uống cũng cần qua tay người một nhà, mà Giang Sính Đình cũng là người một nhà. Chung trà trong tay ấm áp, hiển nhiên là vừa khen ngược, thỉnh thoảng thổi lá trà bên trên rồi uống, mùi hương thanh mát, chỉ là hương vị này làm Thẩm Thất gia nhíu mày, dường như từng nếm ở đâu đó.

Pằng Pằng...

Tiếng súng vang lên trong viện, Thẩm Thất gia cũng không kịp nghĩ nhiều, kéo cánh tay của Giang Sính Đình đi từ cửa sau vòng ra ngoài, hội hợp với người một nhà.

"Làm sao lại nhanh như vậy?" Thẩm Thất gia nghi ngờ nói.

Không chỉ Thẩm Thất gia, bọn họ cũng rất nghi ngờ: "Không biết, đột nhiên."

"Bắt giặc bắt vua trước, Thẩm phu nhân không thể giữ." Giang Sính Đình nhanh chóng bổ sung: "Thất gia không thể lưu lại ở đây lâu, địch ở sáng ta trong tối mới là thượng sách."

"Sính Đình thật sự là hiểu ta." Thẩm Thất gia hơi hơi mỉm cười: "Thẩm Trần thị ta muốn bà ta sống!"

"Nếu bà ta nói hươu nói vượn bôi nhọ Thất gia, cắt đầu lưỡi trước!" Giang Sính Đình cũng không hàm hồ.

Thẩm Thất gia không nghi ngờ gì, rút một cây súng của người bên cạnh nhét vào trong lồng ngực của Giang Sính Đình: "Biết bắn súng không?"

"Không biết." Giang Sính Đình cắn răng lắc đầu.

"Không biết thì cầm trước, một lúc nữa ta dạy cho em." Nói xong Thẩm Thất gia vỗ vỗ bả vai mọi người: "Binh chia làm hai đường."

Cách dùng súng của Thẩm Thất gia cực tốt, địa hình của Soái phủ càng là nhắm hai mắt cũng có thể vẽ ra, nhưng hắn mang theo Giang Sính Đình, hàng đầu tự nhiên là sắp xếp cho nàng ta chỗ ẩn nấp.