Ôn Hương Nguyễn Ngọc

Chương 36: Quá khứ mây khói



Đau... trong miệng Giang Sính Đình phát ra âm thanh nhỏ vụn, mang theo sự đau đớn, do mất máu quá nhiều nên cánh môi trở nên tái nhợt. Nàng ta mang theo vết thương lại bị mưa không nhỏ xối vào, toàn bộ cơ thể đều giống như lăn ở trong lửa, nóng đến mức làm người ta sợ hãi.

"Tỉnh rồi?" Tiếng nói của Thẩm phu nhân với tiếng chửi rủa cuồng loạn xung quanh truyền vào tai Giang Sính Đình, bà ta tùy ý nhìn người phụ nữ trên mặt đất: "Mệnh thật là lớn."

"Cũng giống bà thôi." Giang Sính Đình nâng nâng tay, Thẩm phu nhân đúng lúc đưa ly sứ đựng đầy nước cho nàng ta, Giang Sính Đình uống nước, sự đau đớn như lửa cháy trong cổ họng giảm đi rất nhiều, chỉ là nói chuyện hơi khàn khàn: "Cảm ơn."

"Đều là người sắp chết, nói cảm ơn cái gì." Thẩm phu nhân tùy ý chỉnh quần áo, mặc dù bản thân ở trong nhà giam nhưng vẫn trầm ổn như cũ.

"Trần Bích Tú, bà nên bị chém ngàn đao! Đều do bà! Đều do bà!" Cách vách truyền đến tiếng mắng cuồng loạn tức giận của Ngũ di thái: "Bà là lão chủ chứa! Sau khi bà chết chắc chắn sẽ vào A Tỳ Địa Ngục! Thạch ma vĩnh viễn không được siêu sinh!"

"Mẫu thân!"

"Cút ngay! Tất cả đều do tiện nhân này, nếu không phải bà ta, ta làm sao sẽ vào Soái phủ, làm sao rơi vào tình trạng này."

Thẩm phu nhân mắt điếc tai ngơ, Giang Sính Đình lại không nhịn được mà cười nói: "Xem ra phu nhân đắc tội không ít người nha, bây giờ rơi vào nông nỗi này thật là đáng tiếc."

"Người chính là như vậy, khi việc có lợi với hắn hận không thể làm trâu làm ngựa vì mình, một khi đi vào tuyệt cảnh, đủ loại sai lầm trong quá khứ đều sẽ đổ lỗi trên đầu cô, phảng phất như vậy có vẻ hắn vô tội cỡ nào, Soái phủ làm sao có người vô tội, chỉ là mỗi người một tâm tư, mỗi người một bản lĩnh thôi." Thẩm phu nhân ngồi xổm xuống, ánh mắt cao cao tại thượng như cũ: "Ta thắng gần ba mươi năm, mới thua một lần, không có gì đáng tiếc cả. Nhưng mà cô chưa từng thắng đã thất bại thảm hại."

"Phu nhân không phải là muốn châm chọc tôi đi." Giang Sính Đình cười mở miệng, không cẩn thận khẽ động vào miệng vết thương, nụ cười trên mặt lập tức có chút vặn vẹo.

Làm lơ biểu cảm của nàng ta, ngón tay Thẩm phu nhân nhẹ nhàng nhấc cằm Giang Sính Đình lên: "Cô biết nhược điểm của Kim Chương là cái gì không."

Ánh mắt Giang Sính Đình hơi loé, nàng ta là một người phụ nữ thông minh, Thẩm phu nhân đây là tự cho nàng ta cơ hội tự cứu cuối cùng. Nhưng lúc trước nàng ta đối với bà ta như vậy, Thẩm phu nhân vì sao lại giúp nàng ta? Bà ta không phải người phụ nữ lương thiện, điểm này Giang Sính Đình đã sớm biết.

"Không bằng ta kể cho cô nghe một câu chuyện." Thẩm phu nhân đột nhiên đề cao âm thanh.

Hiệu quả cách âm của nhà tù cực kém, bà ta vừa mở miệng, tiếng gầm của Ngũ di thái cách vách đã chui vào lỗ tai: "Bà tiện nhân này! Bà câm miệng!!"

Không thể nói đến hoảng sợ, Thẩm phu nhân không để mình bị xoay vòng vòng, nhẹ nhàng kể chuyện.

Chuyện này phải nói từ ba mươi năm trước, tiền triều khi đó mới vong vài thập niên, hỗn chiến khắp nơi, Thịnh gia muốn làm quân vương chế cờ hiệu, được không ít hậu nhân tiền triều ủng hộ, chiến tranh trong bá tánh nảy sinh.

Trần Bích Tú từ nhỏ là thanh mai trúc mã với tiểu thiếu gia Tô phủ, ai ngờ cuối cùng trúc mã thay lòng đổi dạ, yêu người phụ nữ khác, hai người đúc thành ác mộng đời sau của bà ta, đồn đại vớ vẩn tích hủy tiêu cốt, bà ta không thể không gả cho Thẩm Bắc Tân đã có vợ con còn đang đua công huân.

Người yêu phản bội, cha mẹ hiểu lầm, thế nhân phỉ nhổ, Trần Bích Tú hết đường chối cãi, kiêu ngạo như bà ta làm sao có thể làm hại đôi thần tiên quyến lữ kia, vì thế bà ta tốn công phu rất lớn mới thuyết phục được Thẩm Bắc Tân bắt lấy người phụ nữ kia, mỗi ngày Trần Bích Tú nhìn bà ấy lấy nước mắt rửa mặt trong lòng có sự sung sướng nói không nên lời.

Sau đó bà ấy sinh con cho Thẩm Bắc Tân nhưng người đàn ông kia vẫn yêu bà ấy, thậm chí nguyện ý giáo dưỡng con bà ấy.

Tiếng nói của Thẩm phu nhân đến đây không còn ý cười, bà ta nhìn Giang Sính Đình: "Bọn họ hại ta đi đến đồng ruộng, hủy danh tiết của ta, làm nhục mặt mũi gia tộc của ta, còn có mặt mũi cầu ta buông tha cho bọn họ, cô nói người như vậy có nên chết hay không."

"Cho nên bà giết chết bọn họ?"

"Giết." Thẩn phu nhân nói đương nhiên: "Ta từng khuyên Tô Chí Ngưu, chỉ cần hắn giết Lâm Tiêu Tiếu, ta có thể tha cho hắn nhưng hắn không nghe, nhất định phải chết cùng, ta không có cách nào khác."

Ha hả! Tiếng cười của Ngũ di thái truyền đến từ cách vách, mang theo sự trào phúng nồng đậm: "Người đều đã chết rồi đương nhiên chỉ nghe từ miệng của bà thôi! Họ Tô từ đầu đến cuối cũng chưa từng thích bà, đừng có nằm mơ! Chính bà nhất định phải quấn lấy người ta, thiết kế Lâm Tiêu Tiếu, kết quả báo ứng lại rơi lên người mình, bà còn trách ai!"

"Nói bậy!" Thẩm phu nhân nhặt chén sứ trên mặt đất lên hung hăng ném về phía Ngũ di thái, sứ thô đụng phải vách tường vỡ trên mặt đất, vệt nước nhiễm đầy đất.

"Tôi nói bậy, chuyện các người năm đó nháo ồn ào huyên náo, ai không biết ai không hiểu, tôi nhìn một hồi chị em mới ra mặt có lòng tốt giúp bà, kết quả thì sao, chỉ vì một câu của họ Thẩm, bà mẹ nó lại tính kế tôi, bà còn là người không!" Ngũ di thái hận không thể chính tay bóp chết Trần Bích Tú ngay bây giờ.

"Ta không phải người? Ta không phải người cũng không động tay vào một đứa trẻ." Thẩm phu nhân cười âm trầm: "Thẩm Kim Chương đến nay đều cảm thấy ta giết em gái của hắn, cái nồi đen này ta làm chị đã gánh thay cô thật nhiều năm."

Ngũ di thái cứng lại trong nháy mắt, ngón tay không ngừng run rẩy, Thẩm phu nhân chậm rãi mở miệng: "Lại nói ta cũng chưa từng cho đứa trẻ mười bốn tuổi hạ dược dơ bẩn, kéo người ta lên giường chính mình bao giờ."

"Bà đủ rồi!" Ngũ di thái nhìn ánh mắt càng ngày càng khiếp sợ của Thẩm Bát gia, nhanh chóng đánh gãy lời nói của Thẩm phu nhân: "Thuốc là bà đưa! Bà có tư cách gì chất vấn tôi!"

"Đưa cho cô mà thôi, ai biết cô lại dùng trên người đứa trẻ choai choai Thẩm Thất, huống chi hắn là con trai của đại soái, lại nuôi ở bên cạnh cô từ nhỏ, ta làm sao biết được cô có nhiều tâm tư dơ bẩn như vậy." Thẩm phu nhân nhìn Thẩm Triều ngồi xổm ở góc tường không hé răng, có lòng tốt nhắc nhở: "Việc này Triều Tỷ rõ ràng nhất, không phải sao?"

Thẩm Triều đưa lưng về phía mọi người, không rên tiếng nào. Rõ ràng cách mùa đông rất xa, trong không khí lại che kín sự rét lạnh thấu xương.

"Cho nên phu nhân là đang tính kế tôi?" Giang Sính Đình thờ ơ lạnh nhạt nhìn Tu La Tràng trong địa lao, khó trách, Thẩm Thất gia tình nguyện bắn súng vào chính mình cũng không muốn chạm vào nàng ta.

"Rõ ràng là cô không tin ta, mới rơi vào kết cục như thế." Thẩm phu nhân hoà hoãn lại, nhỏ giọng khẽ nói: "Đứa nhỏ Kim Chương này, cái gì cũng tốt nhưng mềm lòng, sớm muộn gì cũng có hại."

"Bà thật sự là người điên." Giang Sính Đình cuối cùng cũng đã hiểu ý tứ Thẩm phu nhân kể câu chuyện này, bà ta muốn cho nàng ta lợi dụng khúc mắc của Thẩm Thất gia đổi một đường sống. Thẩm phu nhân biết nhược điểm của nàng ta, nàng ta sẽ không từ bỏ Thẩm Thất gia, hắn là chấp niệm của nàng ta.

"Cho dù ta chết cũng không thể để người khác sống sung sướng." Thẩm phu nhân nhìn nàng ta, ánh mắt dịu dàng có thể vắt ra nước: "Đương nhiên, cô cũng có thể cùng chết với ta, ta cũng không ngăn cản cô."

Đầu ngón tay Giang Sính Đình gõ mu bàn tay của Thẩm phu nhân, ôn hoà nói: "Chết? Tôi sẽ không chết."

Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, người ở trong nhà lao tự giác ngừng nói chuyện.

"Thẩm phu nhân, Giang di thái, Thất gia muốn gặp hai người." Nói xong, Mang Mao sai người mở cửa, ánh sáng trong nhà lao không tốt lắm, hắn ta làm một động tác duỗi tay: "Mời đi."

"Tôi không đi được." Giang Sính Đình từ trước đến nay đều không phải người có tính tình cứng cỏi.

"Nâng cái giá lên, đỡ Giang di thái lên trên." Mang Mạo quay đầu nhìn về phía Thẩm phu nhân: "Bà có thể động chứ."

"Đương nhiên." Thẩm phu nhân bước ra cửa lao, còn không quên quay đầu lại: "Ta làm gì có phúc khí của Giang di thái."

Không phải trực tiếp sai người kéo đi, mà là mời cáng, cho đến bây giờ Thẩm Thất gia đều lưu lại một đường sống cho nàng ta. Giang Sính Đình được ôm lên cáng, ánh mặt trời xuyên qua lá cây, khắc trên mặt Giang Sính Đình, cái giá nâng rất vững, khuôn mặt nàng ta bình tĩnh, trong đầu xẹt qua một khả năng.

Thẩm Thất gia cũng không phải rất muốn gặp Giang Sính Đình, nhưng nàng ta phản bội là một cục đá trong lòng hắn, Thẩm Thất gia không giải được khúc mắc này.

"Thất gia, người đã đến." Tạ Nguyễn Ngọc đẩy đẩy cánh tay, ý bảo hắn hoàn hồn.

Khuôn mặt quen thuộc chỉ là thiếu sự nhu thuận ngày xưa, cả người Giang Sính Đình giờ phút này tràn ngập tuyệt vọng.

Tạ Nguyễn Ngọc dùng một ánh mắt, Đinh Chí theo nàng lâu như vậy, lập tức hiểu ý của nàng, lập tức mang theo người lui ra bên ngoài, thính đường vốn dĩ hơi chen chúc nháy mắt trở nên trống rỗng, chỉ còn lại ba người bọn họ.

"Vì sao." Đây là lần thứ ba Thẩm Thất gia hỏi.

Trong lòng Giang Sính Đình cảm thấy nực cười, vì sao cái gì, làm gì có vì sao cái gì: "Em cũng chỉ là ái mộ Thất gia mà thôi."

"Ta chưa bao giờ thấy ái mộ một người là dùng tổn thương đến thể hiện." Thẩm Thất gia chỉ chỉ miệng vết thương trên người.

"Nhưng mà em bắn lệch, khoảng cách gần như vậy." Giang Sính Đình tin Thẩm Thất gia biết rõ, khoảng cách gần như vậy, nếu không phải nàng ta cố ý tha cho hắn, hắn thật sự sẽ chết dưới súng của nàng ta.

"Cho nên ta mới bằng lòng gặp cô." Thẩm Thất gia dạo bước đến bên cạnh nàng ta: "Ta tự nhận đối đãi với cô không tệ."

"Nhưng vậy thì thế nào, em là của Thất gia, nhưng Thất gia không phải của em." Trong lòng Giang Sính Đình có sự tủi thân nói không nên lời, ánh mắt nhìn Tạ Nguyễn Ngọc đều là một mảnh sương mù mênh mông: "Cô cam tâm tình nguyện sao."

Tạ Nguyễn Ngọc không nghĩ đến Giang Sính Đình sẽ hỏi đến trên người mình, mọi thứ ngày hôm qua còn rõ ràng trước mắt, hơi thở của Thẩm Thất gia phảng phất còn bao phủ trên người nàng, nháy mắt mặt ửng đỏ, ấp úng nửa ngày.

Vấn đề này nàng nên trả lời như thế nào, nàng là của Thẩm Thất gia, Thẩm Thất gia cũng là của nàng.

Sự do dự của nàng khiến cho Giang Sính Đình nghi ngờ, nhìn thêm vài lần, dấu hôn trên cổ nàng làm đau đôi mắt của Giang Sính Đình, trong lòng giống như cắm ngàn vạn cây trâm, chỉ có nhanh chóng cúi đầu che giấu sự ghen ghét trầm trọng.

"Bên cạnh ta không dung được cô." Thẩm Thất gia bình đạm nói.

"Vậy thì giết em đi." Giang Sính Đình rũ đầu, lông mi tạo ra một bóng hình ở đầu mắt, cứ cô đơn quỳ ở nơi đó như vậy: "Em theo ngài nhiều năm như vậy, yêu ngài nhiều năm như vậy, em cũng không chịu nổi nữa."

Thẩm Thất gia còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Sính Đình, khi đó nàng ta mới mười bốn mười lăm tuổi, đi theo phụ thân bệnh nặng xướng khúc ở cửa quán trà, dần dần từ hai người biến thành một mình nàng ta đến, tiểu nhị của quán trà nói lão nhân mắc bệnh nặng, sợ là không sống được mấy ngày.

Thẩm Thất gia thấy nàng ta đáng thương, mỗi lần đều cho thêm chút tiền, nàng ta cũng không từ chối. Cho đến một ngày, Giang Sính Đình mặc áo tang xuất hiện ở quán trà, trả tiền còn dư lại cho hắn, quỳ dập đầu mấy cái với hắn.

Một ngày kia, Giang Sính Đình thành cô nhi.

Hắn hỏi nàng ta: "Về sau làm sao bây giờ."

Nàng ta nói: "Ông chủ ở thành Nam muốn mua tôi làm vợ lẽ, tôi đã đồng ý rồi."

Nàng ta cứ quỳ gối ở đó, trên đầu treo hoa lụa màu trắng, nhận mệnh mà quật cường, cực kỳ giống hắn.

Thẩm Thất gia đến nay còn nhớ rõ bộ dáng khi đó của nàng ta, mà Gia g Sính Đình bây giờ, hắn nhìn thế nào cũng không nhìn rõ.

Có lẽ tất cả đều do hắn sai, mấy năm nay, hắn không có dũng khí nhìn thẳng vào quá khứ của chính mình, cũng không dạy được nàng ta.