Ôn Hương Nguyễn Ngọc

Chương 39: Bến tàu Kim Thủy



Mây mưa qua đi, Tạ Nguyễn Ngọc đến sức lực động ngón tay cũng không có, Thẩm Thất gia ôm nàng ở trong ngực, nhẹ nhàng hôn sợi tóc của nàng: "Trước đó em nói cái gì với ta ấy nhỉ?"

Hóa ra là một chút cũng không nghe lọt.

"Em nói Phỉ Thúy cũng không còn nhỏ, chỗ của ngài có người thích hợp hay không?"

"Đinh Chí không tồi, hắn theo em thời gian dài như vậy, em chắc là hiểu rõ." Thẩm Thất gia không thích nhọc lòng về chuyện này, nhưng Tạ Nguyễn Ngọc mở miệng, hắn vẫn nguyện ý nghĩ lại: "Cố Diên, Bạch Kính Phẩm cũng không tồi, có lẽ em không quen, nhưng cũng theo ta rất lâu, nhân phẩm vẫn tin được."

Sau đó Thẩm Thất gia còn nói thêm vài người, Tạ Nguyễn Ngọc phần lớn là chưa từng nghe qua: "Hết rồi?"

"Những người đó còn không được à? Hay là..." Thẩm Thất gia duỗi tay nhéo chóp mũi nàng: "Nha đầu kia có người mình coi trọng?"

Tạ Nguyễn Ngọc gật gật đầu, cọ cọ trong lồng ngực hắn: "Có một người, ngài không nhắc đến."

Hắn không nhắc đến, Thẩm Thất gia vuốt ve mái tóc của nàng, sờ vào bóng loáng giống như lụa tốt nhất: "Ta không nhắc đến hoặc là không thích hợp, hoặc là đã có phu nhân."

Hắn cảm thấy những người là tân tú quan chức chưa lập gia đình, dựa vào đầu óc của Tạ Nguyễn Ngọc phàm là có chút tự mình hiểu lấy sẽ không đề cập với hắn.

Tạ Nguyễn Ngọc đương nhiên không ngốc, nói vào trọng điểm: "Mang Mạo bên cạnh ngài như thế nào?"

"Làm người nhạy bén, làm việc lưu loát." Thẩm Thất gia thấy đôi mắt của Tạ Nguyễn Ngọc sáng lên, buồn cười lắc đầu nói tiếp: "Nếu là hắn, ta khuyên em nên bảo Phỉ Thúy từ bỏ."

"Làm sao vậy? Hắn cưới vợ rồi?" Nhìn qua không giống.

"Làm người đều có một chút vấn đề nhỏ như vậy, các phương diện của Mang Mạo đều tốt, chỉ có ham chơi không thu lòng." Thẩm Thất gia nói trắng ra: "Nếu Phỉ Thúy có thể giữ được hắn thì cứ việc."

"Có phải đàn ông đều tham hương hay không." Tạ Nguyễn Ngọc bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.

"Phần lớn đi." Thẩm Thất gia còn đang suy nghĩ vấn đề của Mang Mạo.

Lời này nghe vào trong tai Tạ Nguyễn Ngọc thì không thoải mái, trước đó Thẩm Thất gia có khúc mắc đều dám cho nhiều oanh oanh yến yến ở trong phủ như vậy, bây giờ hắn đã giải được khúc mắc, trong phủ đã không còn mẹ chồng không đứng đắn lại không có chính phòng phu nhân, hắn còn không muốn lật trời hay sao?

Nàng dựa vào ngực của Thẩm Thất gia, vết thương trên vai kết thành sẹo, làn da xung quanh cũng có chút sưng đỏ, Tạ Nguyễn Ngọc nhẹ nhàng chọc, không dùng chút sức lực nào: "Vậy ngài thì sao?"

Không phải nói về Phỉ Thúy sao, đây là làm sao lại chuyển đến trên người hắn rồi?

"A Nguyễn cảm thấy sao?" Thẩm Thất gia nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn thẳng hắn: "A Nguyễn muốn một người hay là muốn một đám người."

Nếu nàng thích một người, vậy thì đi cùng một mình nàng đến hết đời, nếu nàng cảm thấy tịch mịch muốn tìm người làm bạn, thì hắn chọn mấy người ngoan ngoãn ở trong phủ cũng không phải không thể.

Chỉ cần không chướng khí mù mịt như đại soái phủ là được.

Thẩm Thất gia nghiêm túc hỏi, trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc yên lặng mắng mỏ, đây đều là vấn đề nát bét gì: "Đều nghe em?"

"Ừm." Đôi mắt Thẩm Thất gia phân rõ trắng đen, bên trong chỉ có bóng dáng của nàng.

Đương nhiên là nàng muốn một đời một đôi người, Tạ Nguyễn Ngọc sờ sờ bụng, đời trước nàng có con gái bé như vậy thì không có động tĩnh nữa, đại phu nói cơ thể nàng không tốt, con nối dõi gian nan, có thể sinh con đã là phúc khí lớn.

Thẩm Thất gia thấy biểu cảm của Tạ Nguyễn Ngọc càng ngày càng không tốt, rũ mắt xuống: "Làm sao vậy?"

"Thất gia."

"Ừm?"

"Nếu em không sinh được con thì làm sao bây giờ?" Quá khứ Thẩm Thất gia không chạm vào nàng, nàng cũng chưa từng tự hỏi vấn đề này, bây giờ lại thành tâm bệnh của nàng.

Vừa dứt lời, Thẩm Thất gia đã phụt cười thành tiếng, nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Tạ Nguyễn Ngọc, thanh thanh yết hầu, bàn tay mò vào trong nội y của nàng, xoa bụng nhỏ của nàng: "Cơ thể em khỏe mạnh như vậy làm sao không sinh được chứ."

"Lỡ như! Lỡ như vậy thì sao!" Tạ Nguyễn Ngọc nóng nảy lại cọ cọ vào bên cạnh hắn.

"Vậy cũng không sợ." Độ ấm trong lòng bàn tay của Thẩm Thất gia dần dần tăng cao, cúi đầu tiến đến vành tai của nàng, hôn nhẹ cổ nàng: "Trương Tuần nhiều vợ, để hắn sính thêm vài đứa là được, đến lúc đó chúng ta chọn đứa thông minh nhất về nuôi."

"Thật sao?" Tạ Nguyễn Ngọc đẩy hắn ra, không chớp mắt nhìn đôi mắt của hắn chằm chằm.

Bàn tay càng mò lên cao, Thẩm Thất gia xoay người áp Tạ Nguyễn Ngọc dưới thân, nhẹ mổ cằm nàng, hôn có chút nghiêm túc: "Nhiều năm như vậy, ta đã bao giờ lừa em?"

Kinh nghiệm trong quá khứ nói cho Tạ Nguyễn Ngọc, lời nói trên giường của đàn ông đều không thể tin, nhưng mà Thẩm Thất gia không hiểu vì sao lại tin tưởng hắn.

Nụ hôn của hắn càng ngày càng kịch liệt, Tạ Nguyễn Ngọc rõ ràng cảm nhận được sự biến hóa trên người hắn, vội vàng đẩy hắn ra: "Không được, không..."

Lời còn chưa nói xong đã bị Thẩm Thất gia kéo vào trong triền miên lưu luyến.

Lúc tỉnh lại ngày hôm sau Thẩm Thất gia đã không còn ở bên cạnh, Tạ Nguyễn Ngọc biết mấy ngày nay hắn bận cũng không quá quấn lấy hắn.

Cho đến khi Phỉ Thúy giúp Tạ Nguyễn Ngọc chải đầu, nàng còn có chút mệt rã rời, vốn dĩ không muốn dậy sớm như vậy, bất đắc dĩ trong lòng luôn nhớ thương lời nói của Thẩm Thất gia ngày hôm qua.

Nàng nói chuyện của Mang Mạo cho Phỉ Thúy ngay lập tức, không khác gì lắm, người khác trượng nghĩa của lanh lợi nhưng chỉ là không biết hồi tâm, cảnh tỉnh cho Phỉ Thúy.

"Em hiểu." Phỉ Thúy đánh phấn cho nàng.

Tạ Nguyễn Ngọc sợ nàng tổn thương xuân tâm hiếm khi nảy mầm này, không nhịn được mà an ủi: "Nam nhi trên đời ngàn ngàn vạn, thật sự không được thì đổi người khác, bên cạnh Thất gia nhiều người như vậy, thế nào cũng sẽ gặp phải người vừa ý không phải sao."

Phỉ Thúy không hé răng, Tạ Nguyễn Ngọc cũng không tiếp tục nói.

Hoa Nguyên tuy lớn nhưng tin tức ở Hà Đông vẫn truyền đến khắp các nơi như cũ. Hai nhà Lâm, Thịnh giáp giới với Hà Đông, mẫn cảm nhất với việc Thẩm gia đổi chủ.

Lâm lão phu nhân quỳ trong Phật đường, dập đầu ba cái, Hà ma ma mới vội vàng duỗi tay đỡ bà ấy lên.

"Hy vọng Phật Tổ phù hộ cho đứa cháu ngoại đáng thương của ta." Lão phu nhân đã lớn tuổi, bạc tóc đầy đầu, đi đường không thể thiếu người đỡ.

"Hắn phúc lớn mạng lớn, người cứ yên tâm đi.' Hà ma ma đỡ bà ấy, nhỏ giọng an ủi.

"Tiếu Nhi là người số khổ, mệnh hai đứa nhỏ liên quan cũng khổ." Lâm lão phu nhân nhắc đến con gái út không nhịn được lại muốn rơi lệ, lúc còn trẻ bà ấy thường nói, tên của con gái hay, chắc chắn cả đời sẽ nở nụ cười, cố tình lại đi sớm hơn bất cứ ai: "Việc ở Ninh Đức không thể trách Tiếu Nhi, đứa con trai kia của ta quá rõ ràng, hắn nhất định phải đi thăm em gái ai có thể ngăn được hắn."

Kết quả con gái đã chết, con trai cũng không quay về, chiến loạn biên cảnh mấy năm càng thêm lạnh lòng Lâm lão thái gia, càng đặt tất cả những sai lầm lên người Lâm Tiêu Tiếu. Ngần ấy năm, cho dù ông ấy hơi duỗi tay giúp Thẩm Bồi Viễn một phen cũng không đến mức làm hắn vất vả như vậy.

"Đều qua rồi." Hà ma ma nâng bà ấy ra khỏi Phật đường: "Hết khổ rồi, về sau đều là ngày lành."

"Không nói những thứ đó nữa, Trị Nhi đâu?"

"Lại bị lão thái gia tống cổ về quân doanh rồi." Hà ma ma nhìn bốn phía không người, mới móc ra một miếng dương chi bạch ngọc khắc chữ "thọ" ra từ trong ngực, quanh thân trở nên trắng, khắc bách điểu triều phượng, vừa nhìn là biết tốn tâm tư.

Lâm lão phu nhân cầm trong lòng bàn tay xem xét, hiếm khi lộ ra ý cười: "Tôn nhi này của ta, lúc ấy ta chỉ thuận miệng nhắc đến, không nghĩ hắn lại nhớ kỹ."

"Thiếu soái đau lòng lão phu nhân, nếu không trước khi đi còn bị lão thái gia mắng một trận."

"Em nói lão nhân luôn mắng hắn làm gì." Lâm lão phu nhân rất đau lòng: "Đều là người đã hai mươi mấy rồi, cả ngày không phải bị mắng chính là bị đánh, ông ấy cũng thật không đau lòng."

"Người cũng đừng trách lão thái gia, phủ chúng ta bây giờ chỉ có Tam thiếu gia mới có thể mang ra ngoài." Nói xong Hà ma ma chỉ sân phía Tây: "Người nhìn mấy người ở Tây Uyển kia, không ai nên trò trống cả."

Hà ma ma theo Lâm lão phu nhân hơn 50 năm, nói chuyện luôn luôn thẳng thắn, tuy Tây Uyên trên danh nghĩa cũng là cháu trai bà ấy nhưng thực sự không thể so được với Lâm Quân Trị.

"Càng già càng hồ đồ, những lời nói như vậy về sau đừng nói."

"Vâng, tiểu thư."

"Em đấy!" Lâm lão phu nhân bật cười, vỗ nhẹ vài cài trên mu bàn tay Hà ma ma.

"Thiếu soái, việc Hà Đông đổi chủ ngài cảm thấy thế nào?" Bát Thủy lái xe, không nhịn được hỏi.

"Liên quan gì đến ta." Lâm Quản Trị chống một tay trên cửa sổ xe.

"Việc ở bến tàu Kim Thủy hắn dù sao cũng từng giúp ngài." Bát Thủy có chút do dự: "Nghe nói hai nhà kia đều tặng đại lễ."

"Nhân tình ta chưa trả sao? Việc lúc trước ở Hồ Trạch bị cậu ăn! Gia của cậu suýt chút nữa bị lão thái gia đánh chết, còn muốn như thế nào nữa?" Lâm Quân Trị không kiên nhẫn nói: "Ta nhìn vào mặt mũi của lão phu nhân mới không so đo với hắn, phụ thân ta chết cũng chưa tính, còn muốn ta đưa hạ lễ cho Thẩm gia bọn hắn?"

"Thiếu soái, tôi cảm thấy..."

"Cậu dám nói thêm câu nữa thì lăn xuống xe, nên đi đâu thì đến đó đi." Lâm Quân Trị gõ gõ cửa sổ xe, ý bảo hắn ta câm miệng.

Lâm lão phu nhân luôn cảm thấy mình có lỗi với con gái, cũng mang theo chút áy náy với Thẩm Bồi Viễn nhưng mà hắn ta không giống vậy, hắn không có bất cứ hảo cảm nào với vị biểu ca chưa từng gặp mặt này, nếu không phải phụ thân chết ở Thẩm gia, hắn ta cũng không đến mức được nuôi ở bên cạnh Lâm lão thái gia từ nhỏ, mấy người con vợ lẽ thúc bá đỏ mắt, trong tối ngoài sáng làm không ít động tác nhỏ.

Bến tàu Kim Thủy hắn ta dùng giá tiền cao, mua rất nhiều súng ống đạn được là để củng cố cánh chim, dùng để kiềm chế mấy người thúc bá, kết quả tự nhiên bị Thẩm Bồi Viễn chặn lại, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn ta nhất định sẽ không làm giao dịch với hắn.

Nếu hắn an an ổn ổn, sau này nước sông không phạm nước giếng, nếu hắn giống phụ thân của hắn động tâm tư gì cũng đừng trách biểu đệ như hắn ta không lưu tình.

"Thiếu soái!"

"Làm sao cậu nói nhiều như vậy? Mau nói!" Lâm Quân Trị chưa từng cảm thấy Bát Thủy nói nhiều như vậy, thật sự muốn cắt đầu lưỡi của hắn ta.

"Tân quân thành Minh An đã bố trí xong, chúng ta muốn đi nhìn xem trước không." Bát Thủy thấy mặt hắn ta không có biểu cảm gì, tiếp tục bổ sung: "Ý của lão thái gia."

"Đặc biệt nhắm vào Hồ Trạch?"

"Không sai." Bát Thủy vội vàng phụ họa: "Lúc trước không phải chúng ta từng đánh với quân của Mạnh Nho Cảnh sao, tuy rằng không thiệt nhưng cũng không thơm lây."

Không thiệt là bởi vì Mạnh Nho Cảnh còn đồng thời ứng đối với bộ đội của Thẩm Bồi Viễn, không thơm lây thể hiện đội ngũ này của Lâm gia không được, lần đó Lâm lão thái gia đánh hắn, ít nhiều cũng có nguyên nhân ở phương diện này.

"Lão gia tử đã lên tiếng ta dám không đi sao?" Lâm Quân Trị vắt chân, giày da dưới ánh mặt trời có vẻ sáng loáng dị thường, quân phục màu đen được hắn ta suy suy sụp sụp mặc lên người, lười biếng cả người.

Bát Thủy theo hắn rất nhiều năm, không nhịn được mà nhắc nhở: "Ngài sửa sang lại quần áo trước đi, nếu không đến lúc đó lại có người cáo trạng."

Bị lão thái gia biết, lại phải ăn gia pháp. Một câu này Bát Thủy chưa nói.