Ôn Hương Nguyễn Ngọc

Chương 42: Nhân sinh mới gặp



Yến hội dường như là dưới sự miễn cưỡng vui cười của Tống Vi Uyển hoàn thành, Hà Thiến Thiến nói rõ không cho nàng ta thể diện, phàm là việc có thể dẫm nàng ta một chân đều sẽ không bỏ qua.

Cho đến khi Tạ Nguyễn Ngọc đi theo Thẩm Thất gia lên xe, từng màn trong yến hội còn dừng lại ở trong đầu không vứt đi được, thật là vô cùng quen mắt.

Chiếc xe chậm rãi rời đi, Mạnh Nho Cảnh nhìn theo nó đi ra đầu hẻm mới thu hồi tầm mắt.

Gã sai vặt phía sau vội vàng mở miệng trước: "Nhị thái thái mời ngài đi một chuyến."

"Lại nháo lên rồi?" Mạnh Nho Cảnh nhíu mày.

Tính tình của Tống Vi Uyển không cần phải nói hắn cũng biết, không nhịn được tức nhất. Có chút tính tình nhỏ tuy tốt nhưng qua thời gian thì có chút khiến người phiền chán.

Ánh đèn lầu hai trên Tiểu Dương Lâu lộng lẫy, Mạnh Nho Cảnh vừa mới bước vào phòng đã bị Tống Vi Uyển nhảy vào trong cõi lòng.

Lúc này nàng ta sớm đã khóc đỏ hốc mắt, nức nở nói: "Ngài phải làm chủ cho em."

Dưới ánh đèn, áo ngủ màu thủy hồng của Tống Vi Uyển, cổ tay áo hơi hơi cuốn lên, lộ ra một cánh tay trắng muốt, vòng tay thúy sắc đeo trên cổ tay, cả người giống như một bông hoa hải đường nở rộ.

Mạnh Nho Cảnh cười ôm bả vai nàng ta: "Làm sao vậy, lại giận dỗi Thiến Thiến?"

"Thiến Thiến, Thiến Thiến, ngài chỉ biết Thiến Thiến!" Tống Vi Uyển không vui đẩy hắn một phen, tủi thân vô cùng: "Ngài có biết vừa rồi chị ấy đối với em như thế nào hay không, em ở trước mặt phu nhân các nhà không có chút mặt mũi nào."

"Ồ?" Ánh mắt Mạnh Nho Cảnh hơi loé, lôi kéo nàng ta ngồi ở trước bàn. Có vài lời nói, cho dù hắn không hỏi, Tống Vi Uyển cũng sẽ nói cho hắn.

Lập tức thêm mắm dặm muối nói một hồi, trong đó tự nhiên sẽ rơi xuống thái độ của Tạ Nguyễn Ngọc với nàng ta: "Một di thái mà thôi, uy phong thật lớn, không biết, thật đúng là tưởng là phu nhân của đại soái, cũng mất công phu nhân đi sớm nếu không cũng không đến lượt nàng ta không ai sánh bằng như vậy."

Nữ tử ở bên cạnh lải nhải, suy nghĩ của Mạnh Nho Cảnh không biết bay đến đâu, nữ tử lần đầu tiên thấy hắn ta kia, là có thể buột miệng thốt ra thật sự có chút trương dương. Khác xa với Hả Thiến Thiến và Tống Vi Uyển, nàng trương dương lại phòng bị giống như một thể tổng hợp mâu thuẫn.

Nhưng nàng ở trước mắt Thẩm Thất gia lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, loại thuận theo này phảng phất như khắc trong xương cốt, rửa cũng không rửa sạch.

Có đôi khi, rất nhiều chuyện thật sự là mệnh trung chú định, Mạnh Nho Cảnh sờ sờ mũi, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Nguyễn Ngọc.

Kim phong ngọc lộ tương phùng, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng. Chỉ liếc mắt một cái, hắn ta đã biết, hắn ta thích nàng, rất thích, thích không thể hiểu được, không có lý do.

"Ngài có đang nghe em nói chuyện hay không." Thấy hắn ta không nói gì, Tống Vi Uyển quơ quơ cánh tay hắn.

"Những lời này, chỉ nên nói cùng ta thôi." Mạnh Nho Cảnh thu tâm thần lại, nhẹ nhàng in một nụ hôn giữa tóc nàng ta: "Em cũng đã mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi cho tốt."

Nói xong thì đứng dậy rời đi, Tống Vi Uyển kinh sợ, vội vàng duỗi tay túm chặt vạt áo của hắn, kinh ngạc hỏi: "Ngài không nghỉ ngơi ở đây?"

"Lân Nhi còn nhỏ, không rời xa mẫu thân được, đã nhiều ngày ta có quân vụ phải xử lý, chờ thêm hai ngày rảnh rỗi, ta sẽ cùng em trò chuyện thật tốt."

Đây là ngại các nàng làm ồn, đầu ngón tay trong tay áo của Tống Vi Uyển khẽ run, tốn thật lớn công phu mới lộ ra một ý cười: "Vậy ngài đi làm việc đi."

Bước ra khỏi phòng không bao lâu, bên trong đã truyền ra tiếng ném đồ vật, khoé miệng Mạnh Nho Cảnh hơi nhếch lên, lắc đầu, nói với gã sai vặt phía sau: "Ngày mai cửa hàng sẽ nhập hàng mới, bảo Thủy Tú mang Nhị thái thái đi chọn, xem có đồ nàng vừa ý hay không."

Động tĩnh của nàng ta có chút lớn, đứa nhỏ ngủ say ở cách vách bị nàng ta đánh thức, lớn tiếng khóc, trong lúc nhất thời trong ngoài nháo thành một đoàn.

"Khóc cái gì mà khóc, bà vú đâu!" Tống Vi Uyển nháo đủ rồi, mới nhớ đến con trai, càng thêm đau đầu.

"Bà vú đang dỗ tiểu thiếu gia." Thủy Tú đẩy cửa tiến vào, cẩn thận đứng ở bên cạnh nàng ta.

"Hắn đi chỗ nào?" Tiếng nói mang theo lửa giận nồng đậm.

Thúy Tú chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Bên chỗ di thái kia."

Di thái của Mạnh phủ không ít nhưng đáng giá để bụng không nhiều lắm, Tống Vi Uyển vừa nghe đã biết nàng ta nói đến chính là Hồng Tụ.

"Ta biết ngay là con hồ ly tinh kia." Trước mắt Tống Vi Uyển lại hiện lên bộ dáng nàng ta cười như không cười, ở trước mắt Mạnh Nho Cảnh giả vờ mềm yếu, ngày thường lại là người có lòng dạ cao hơn chủ: "Sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ bán nàng đi."

"Phu nhân." Thuỷ Tú nhanh chóng nhìn bốn phía: "Lời này cũng không thể nói bậy."

"Ta là thê, nàng là thiếp, nếu ta thật sự bán nàng đi, lại có thể như thế nào."

"Gia là không thể làm người như thế nào, nhưng người cũng không thể quên đầu quả tim của ngài ấy cắm đao nhỏ." Giữa vợ chồng cũng phải chú ý tình cảm. Những lời này Thủy Tú chưa nói.

Hồng Tụ đàn cực tốt, đêm nay, Mạnh Nho Cảnh cứ ôm nàng ta ở trong ngực như vậy, nghe nàng ta đàn từng khúc, cho đến khi nàng ta tức ném ly mới cười tắt đèn. Hắn ta thích bộ dáng Hồng Tụ tức giận, nhíu mày, ngũ quan đều trở nên linh động, dung nhan không thay đổi, biểu cảm lại vô cùng giống Tạ Nguyễn Ngọc.

Hạ hà thu cúc.

Đào cúc trong Hồ Trạch rất có tiếng, mỗi năm giữa tháng chín đều có một hội ngắm hoa long trọng, vô cùng náo nhiệt mấy ngày mấy đêm, trong đó không ít địa phương có quần chúng tiến đến.

"Thiếu...gia." Từ "soái" vừa mới bật thốt lên từ miệng Bát Thủy lại gắt gao nuốt trở về: "Tôi cảm thấy như vậy quá không ổn."

Đường đường là Thiếu soái, lén đi xuống Hồ Trạch chơi đùa, nếu thật sự xảy ra chuyện, lão thái gia còn không chém hắn ta hay sao!

"Khi còn nhỏ không cảm thấy, cậu làm sao lại dong dài như vậy." Lâm Quân Trị mặc âu phục màu trầm hợp thể, chỉ tốn tâm tư ở cổ tay áo, nhìn qua thật sự khiêm tốn, chỉ có người biết nhìn mới có thể phân rõ một hai.

"Chúng ta đã có thể mang theo sáu người, quá nguy hiểm chút." Bát Thủy xem nhẹ vấn đề của hắn ta, tiếp tục tự quyết định."

"Chẳng lẽ cậu còn muốn ta mang quân vào Hồ Trạch?" Lâm Quân Trị vỗ vỗ bả vai của hắn ta, an ủi: "Yên tâm, ta đã xử lý tốt, nếu thật sự xảy ra chuyện ở Hồ Trạch, ai cũng không chạy được."

Ngài đây là tội gì chứ! Bát Thủy hỗn độn trong gió, tính tình này của Lâm Tam thiếu thật sự cực kỳ giống phụ thân của hắn ta, phàm là đã quyết định, ai nói cũng không nghe.

"Kẹo kéo đây, trắng mềm mịn."

"Bán bánh bao đây, bánh bao vừa trắng vừa lớn."

Tiếng của người bán rong vang lên không ngừng ở ven đường, Lâm Quân Trị không có hứng thú với những thứ này, chỉ đi về phía chỗ náo nhiệt.

"Đặt xong rời tay!" Giọng nữ thanh thúy vang lên trong đám người, rất xa không nhìn rõ diện mạo, người bên cạnh càng nhiều. Lâm Quân Trị rất tò mò, chỉ chỉ người bên kia, nói với Bát Thủy: "Đi xem."

"Gia của tôi ơi, ngài cũng đừng đi, vừa nhìn là biết đang tụ tập đánh bạc, có cái gì hay."

"Dong dài, không phải ta đây chưa từng gặp phụ nữ thích đánh bạc hay sao." Nói xong nhanh như chớp đã chui vào, Bát Thủy đành phải chen vào cùng.

Chơi rất đơn giản, chén trà úp ở trên bàn, lắc hai xúc xắc đoán điểm số, hai bên tùy tiện đặt.

"Không bơm nước, áp bao nhiêu lấy bấy nhiêu, mỗi người được đặt tối đa mười đồng đại dương, lắc ra chỉ một cái xúc xắc bất kỳ và một cái khác là hai điểm, ra song xúc xắc hai điểm thành bốn điểm, đặt trúng thì lấy tiền vốn về, nhà cái không bồi thêm chỉ ăn bên đặt sai, điểm số khác cũng sẽ bồi." Nữ tử nói nhẹ nhàng, điểm không bơm nước đã làm không ít người đặt.

Lâm Quân Trị hơi tính toán, trong lòng đã có đế, nhìn như thâm hụt tiền thét to, thực tế lại cực đen, 21 loại hai cái là lấy lại gốc, mỗi lần lắc tương đương với rút ra 5%, khó trách không vào sòng bạc mà lại chơi loại lộ thiên này.

Quả nhiên, nàng ta thu tiền thắng không nương tay, Lâm Quân Trị không đặt một phen, cứ nhìn nàng ta được một đám người chơi xoay quanh.

"Cảm ơn tiên sinh." Nàng ta cười lấy ba đồng đại dương nhét vào trong tay Lâm Quân Trị: "Tạ lễ nho nhỏ tỏ ý thành kính."

"Cô không sợ ta vạch trần cô?" Trong tay trầm xuống, Lâm Quân Trị cũng không khách khí, nhận tiền.

Nữ tử lắc đầu, nhìn về phía xa, chờ nàng ta thu hồi tầm mắt, Lâm Quân Trị đã hiểu rõ, hoá ra là có người chống lưng, lập tức có chút buồn cười: "Thì ra là thế, may mắn ta không xen vào việc của người khác."

"Lại còn không phải vậy." Nữ tử thu tay nải, vỗ vỗ tiền bên trong: "Chờ sau này gặp lại tiên sinh, ta mời tiên sinh uống rượu."

"Được thôi." Lâm Quân Trị vốn dĩ không coi trong phòng bị giữa nam và nữ, huống chi đối phương lại là người giang hồ: "Tại hạ họ Lâm."

"Ta họ Giang, Giang trong "Rả rích mộ vũ sái giang thiên"."

Lâm Quân Trị có chút kinh ngạc: "Cô nương từng đọc sách?"

"Ban đầu đi theo nhà chồng từng học một chút, bây giờ lẻ loi một mình, thế đạo này đầy bụng thi thư lại là vô dụng nhất." Nàng ta cười ảm đạm, nói: "Thời gian không còn sớm, ngày sau có duyên gặp lại."

Nói xong quay đầu chạy về phía hẻm nhỏ ở xa, trên đường còn phất phất tay với hắn ta, sau đó đi vào trong.

"Thiếu gia, đi thôi." Bát Thủy nhìn bóng dáng biến mất, nhỏ giọng nói.

"Đi, đi đến phía trước nhìn xem còn có gì chơi vui." Tiếng nói của Lâm Quân Trị càng bay xa hơn.

Sau một lúc, trong hẻm nhỏ truyền đến âm thanh của một người đàn ông: "Là hắn?"

"Tám chín phần mười." Người phụ nữ ném tay nải vào trong lồng ngực của Trần thúc: "Cầm đi chia đi."

"Sính Đình, cô xác định việc này có thể thành sao?" Trần thúc có chút lo lắng: "Chúng ta không chịu nổi sự lăn lộn."

"Không thành cũng phải thành." Trần Bách cái gì cũng tốt, nhưng mà quá mức cẩn thận.

Lời nói của Thẩm phu nhân nói với nàng ta khi ở trong tù, cho đến khi nàng ta bị Mang Mạo ném ra sau núi tự sinh tự diệt mới hiểu được. Trần Bích Tú biết chính mình không sống nổi dưới tay Thẩm Thất gia, nên thật sự sắp xếp tất cả cứu nàng ta một mạng.

Nghĩ cũng biết lòng tốt bất an của người phụ nữ kia, nhưng nàng ta thật sự quá không cam lòng, không cam lòng chết, càng không cam lòng nhìn bọn họ sống tốt.

Nàng ta vì sống sót, dùng hết sức lực, lúc ấy được đưa đến y quán, miệng vết thương đã sớm bị thối rữa khó nhìn, sốt cao không lùi, đến đại phu cũng nói không có khả năng sống, lúc trị liệu miệng vết thương xuống tay cũng hơi nặng, mạnh mẽ cắt đi một miếng thịt.

Có lẽ là trời không vong nàng ta, sau khi Giang Sính Đình hôn mê vài ngày kỳ tích tỉnh lại, đáng tiếc miệng vết thương quá sâu, khép lại chậm, dưỡng gần hai tháng mới dám xuống giường.

"Nhưng mà..."

"Trần thúc." Giang Sính Đình đánh gãy lời ông ta nói: "Ngài ngẫm lại phu nhân, không phải bà ấy bảo chúng ta báo thù cho bả hay sao."

Nhắc đến Thẩm phu nhân, Trần Bách gục đầu xuống, mặc dù bà ta làm sai nhiều hơn nữa, ở trong lòng ông ta, bà ta vẫn là ân nhân cho ông ta lương thực kéo ông ta từ địa ngục trở về vài thập niên trước: "Được, việc này ta sẽ sắp xếp, mọi việc cô nên cẩn thận chút."

Ừm, Giang Sính Đình gật gật đầu, không hề mở miệng, nàng ta cảm thấy Thẩm Thất gia cho dù nằm mơ cũng không thể nghĩ tới nàng ta sẽ sống tốt đi vào Hồ Trạch.