Ôn Hương Nguyễn Ngọc

Chương 50: Quay về Bảo Ninh



Mạnh Nho Cảnh nhận được tin tức của Hồng Tụ là hai ngày sau, quả nhiên là do đại thái thái động chân tay, đến thủ pháp cũng không khác gì với kiếp trước, Tống Vi Uyển tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, trong lúc nhất thời Mạnh gia gà bay chó sủa, yến tiệc tiễn Thẩm Thất gia cũng không làm lớn.

Mọi người liền hẹn Thẩm Thất gia đi Tiểu Mãn Lâu uống rượu, coi như bữa tiệc tiễn biệt. Tạ Nguyễn Ngọc cũng không nhàn rỗi, dắt Phỉ Thúy và Đinh Chí đi dạo khắp nơi trong thành, nhặt nhặt những đồ vật thú vị của Hồ Trạch, nhét tràn một xe.

"Phu nhân, nghe nói điểm tâm của Hồng Trân Bảo ăn rất ngon, chúng ta đi nếm thử đi." Tạ Nguyễn Ngọc không phải người nghiêm túc, Phỉ Thúy cũng được nàng làm trở nên rất hoạt bát, chỉ vào cửa hàng Tây Dương cách đó không xa cười nói.

"Cứ gọi vậy, cũng không sợ người khác nghe rồi chê cười." Đối với xưng hô với Tạ Nguyễn Ngọc, Thẩm Thất gia từ trước đến nay mở một mắt nhắm một mắt, cho đến một ngày không biết Phỉ Thúy trúng gió gì, gọi một tiếng phu nhân trước mặt Thẩm Thất gia, nàng tự nhiên không dám đồng ý, không khí giảm xuống, làm Phỉ Thúy sợ đến mức thấp thỏm nửa ngày. Kết quả buổi tối Thẩm Thất gia khen thưởng, một vòng tay hồng bảo thạch khắc vàng rỗng, một dây chuyền phỉ thúy khắc hoa mạ vàng, nói là phí vất vả nàng ấy chăm sóc Tạ di thái ngần ấy năm. Từ đêm đó, Phỉ Thúy đã sửa miệng lại, mặc kệ là trường hợp nào, đều gọi nàng một tiếng phu nhân.

"Ai dám chê cười người, em đi xé miệng nàng ta." Phỉ Thúy xách túi của Tạ Nguyễn Ngọc, làm động tác mời: "Phu nhân, đi uống trà đi."

Hồng Trân Bảo là nhà lầu hai tầng, tầng một là điểm tâm kiểu Tây rực rỡ muôn màu, tầng hai còn chia làm bao nhiêu phòng đơn, Tạ Nguyễn Ngọc chọn chỗ dựa cửa sổ, lụa móng kéo xuống, hơi hơi che khuất ánh mặt trời chói mắt.

Mạnh Nho Cảnh ngồi ở bên trong xe, ngẩng đầu nhìn nữ tử trên lầu, lụa mỏng trong suốt che nửa mặt nàng, càng làm cho cánh môi nàng thêm hồng nhuận giống như anh đào đầu hạ.

"Phó quan, Thất gia bọn họ còn ở Tiểu Mãn Lâu, chúng ta đã muộn rồi." Tài xế quay đầu nhìn ánh mắt có chút mê mang của Mạnh Nho Cảnh, vừa muốn nhìn lại theo tầm mắt của hắn ta.

Nghe một tiếng "cạch", cửa xe bị Mạnh Nho Cảnh nhanh chóng mở ra: "Ta đi ra ngoài một chuyến, lập tức quay lại."

"Chỉ những thứ đó thôi, nhiều cũng không ăn hết." Tạ Nguyễn Ngọc đếm đếm, vừa tám món, cảm thấy không sai biệt lắm mới trả tiền: "Một lúc nữa đi, lại mang thêm hai phần về cho Thất gia."

Thẩm Thất gia không thích ăn đồ ngọt, mọi người đều biết. Vừa nghe lời này của nàng đã biết là mang cho chính nàng. Đây cũng không thể trách Tạ Nguyễn Ngọc, không biết có phải đời trước chịu khổ nhiều, đời này nàng lại cực kỳ thích ăn đồ ngọt, chỉ là ăn những thứ này nhiều, khó tránh khỏi không tốt với thân thể, Thẩm Thất gia cũng càng thêm khống chế nàng. Sau đó Tạ Nguyễn Ngọc học được một chiêu này, mua đồ ngọt cho Thẩm Thất gia để ngụy trang, lại quang minh chính đại dọn những thứ đó vào trong phủ một lần nữa, làm cho Thẩm Thất gia dở khóc dở cười.

Cộc cộc...

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Tạ Nguyễn Ngọc và Đinh Chí nhìn nhau, hắn ta gật gật đầu, mở miệng nói: "Ai vậy?"

"Hạ quan Mạnh Nho Cảnh." Thanh âm trong trẻo xuyên thấu qua cửa gỗ, truyền vào trong tai Tạ Nguyễn Ngọc, làm nàng nhíu mày: Làm sao hắn lại đến?

Tựa như hiểu rõ tâm tư của Tạ Nguyễn Ngọc, giọng nam ngoài cửa tiếp tục vang lên mang theo ý cười: "Hôm nay vốn nên đến Tiểu Mãn Lâu uống rượu với Thất gia, nhưng trong phủ có việc thật sự không đi được. Lần này về Bảo Ninh đường xá xa xôi, hạ quan cũng chuẩn bị vài thứ, vừa vặn nhìn thấy người, nên giao đồ vật cho người cũng được!"

Trong lòng yên lặng thở dài, Tạ Nguyễn Ngọc ý bảo Phỉ Thúy đi mở cửa: "Mời Mạnh tiên sinh vào."

Gió nhè nhẹ bay qua, tóc Tạ Nguyễn Ngọc nhẹ nhàng bay lên, lại để lại một nửa ra sau người, vòng eo của trường y màu mận chín rất thon, càng làm đường cong thêm lả lướt, bốn mắt nhìn nhau, nàng cứ tự nhiên hào phóng nhìn hắn.

Cách đến gần như vậy, rồi lại xa như vậy. Mạnh Nho Cảnh cúi đầu cười cười, sau đó đặt lễ vật trong tay lên bàn.

"Đây là cái gì?" Tạ Nguyễn Ngọc tò mò, có vài thứ không cần Thẩm Thất gia nhắc nhở, nàng cũng biết là không thể nhận.

"Người cứ mở ra xem là được." Mạnh Nho Cảnh đẩy nhẹ đến trước mặt nàng: "Không phải thứ quý trọng gì."

Hắn ta nói ôn hòa, Tạ Nguyễn Ngọc cũng không thể đuổi người mang lễ vật đến đi, huống chi trong phòng còn có Phỉ Thúy và Đinh Chí, Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy tràn ngập tự tin: "Nếu tiên sinh không chê thì mời ngồi."

Mạnh Nho Cảnh gật đầu, vừa ngồi xuống, điểm tâm Tạ Nguyễn Ngọc được bưng lên, quả mọng thơm ngọt cùng với cà phê đắng, hương vị nồng đậm tràn ngập trong cả căn phòng.

Tạ Nguyễn Ngọc lễ phép rót cà phê cho Mạnh Nho Cảnh, mới cẩn thận mở lễ vật ra.

Hai hàng điểm tâm thúy sắc ngăn nắp đặt trên bàn, mang theo hơi thở bạc hà nồng hậu. Tay Tạ Nguyễn Ngọc cứng đờ, vội vàng dùng tiếng cười giấu sự xấu hổ trên mặt: "Đây là?"

"Đầu bếp trong phủ làm, bỏ thêm bạc hà, thanh não nhất nếu trên đường say xe không ăn gì, loại điểm tâm này không có gì tốt hơn." Mạnh Nho Cảnh bưng cà phê lên, uống hai miếng muốn đứng dậy rời đi: "Trong phủ của ta có chuyện gì quan trọng, không thể trì hoãn rất nhiều còn xin phu nhân thứ lỗi."

Đợi Tạ Nguyễn Ngọc gật đầu, hắn ta mới cười xoay người cáo lui, cửa phía sau được đóng lại nhẹ nhàng, ý cười treo ở trên khóe miệng của Mạnh Nho Cảnh dần dần thu lại, hắn ta nhìn cửa phòng đóng chặt hồi lâu, cuối cùng cũng không quay đầu lại kiên quyết rời đi.

"Nào có ai tặng lễ vật là điểm tâm." Phỉ Thúy nhìn có chút ghét bỏ.

"Phỉ Thúy, không cần nói bậy." Đinh Chí không ủng hộ nghiêm túc nói: "Đây là một mảnh tâm ý của Mạnh phó quan."

"Tâm ý này của hắn cũng hơi nhỏ chút..."

Bên tai là Phỉ Thúy cùng Đinh Chí nói liên miên không ngừng, Tạ Nguyễn Ngọc nhìn điểm tâm nằm trong hộp, cuối cùng vẫn đóng nắp lại.

Đời trước, nàng ngồi xe luôn say xe, không ăn được gì, làm Mạnh Nho Cảnh rất là ghét bỏ, nhưng vẫn cầm điểm tâm dỗ nàng, bạc hà thanh não, cả người cắn xuống rất là sảng khoái, nàng rất là thích. Thật lâu về sau nàng mới biết được, Mạnh Nho Cảnh học làm điểm tâm này vì nàng, vào miệng chính mình luôn có vài lần ra từ tay hắn.

Đây đã là bao nhiêu năm trước, chắc là đã rất lâu rồi đi.

Tạ Nguyễn Ngọc đẩy tráp ra, cầm lấy muỗng nhỏ tùy ý múc một miếng thức ăn, thịt quả băng vụn, vào miệng hơi lạnh.

Cả đời này, giữa nàng và Mạnh Nho Cảnh không có chút duyên phận nào, ngay từ đầu nàng đã lựa chọn Thẩm Thất gia, mạnh mẽ thay đổi quỹ đạo vận mệnh. Mà Mạnh Nho Cảnh vẫn giống đời trước, làm việc giống nhau, có tâm tư giống nhau, chỉ tiếc, lần này lại không có sự phối hợp của nàng.

Đời này, nàng đã không còn say xe.

Lúc Thẩm Thất gia về phủ ánh trăng đã vững vàng treo trên cao, trên người hắn nhiễm hương rượu nhàn nhạt.

Tạ Nguyễn Ngọc giả vờ ghét bỏ nhíu mày: "Ngày mai phải đi, còn uống nhiều như vậy, ngài có phải không muốn rời khỏi Hồ Trạch hay không?"

"Muốn chứ." Thẩm Thất gia giương cánh tay tùy ý để nàng giúp hắn thay đổi quần áo, chờ cúc áo ở ngực vừa được cài lên, hai tay hắn đã bao quát, kéo Tạ Nguyễn Ngọc vào trong lồng ngực, cúi đầu, môi nhẹ nhàng xẹt qua cổ mảnh khảnh của nàng: "Nơi này đã không còn gì đáng giá cho ta lưu luyến."

"Ngứa chết rồi, đừng nháo." Tạ Nguyễn Ngọc dùng sức đẩy đẩy hắn, Thẩm Thất gia càng đến gần hơn.

Bàn tay dao động, càng ngày càng đi xuống, âm thanh của Thẩm Thất gia mang theo từng sự mê hoặc: "Hôm nay A Nguyễn đi đâu?"

"A... Đến Hồng Trân Bảo ăn điểm tâm..." Có chút chột dạ, Tạ Nguyễn Ngọc nhanh chóng bổ sung: "Em còn mua một phần cho Thất gia."

"Sau đó thì sao?" Động tác trên tay của Thẩm Thất gia không dừng, trên áo Tạ Nguyễn Ngọc có mấy cúc áo mở ra, ngực trắng nõn lộ ra trong không khí, khóe miệng của Thẩm Thất gia nhếch lên, vùi đầu hôn lên.

"Còn gặp Mạnh phó quan." Đầu óc của Tạ Nguyễn Ngọc bị động tác của Thẩm thất gia làm cho có chút ngốc, không chú ý hắn nháy mắt giật mình chút nào.

Cằm của Tạ Nguyễn Ngọc bị Thẩm Thất gia nhấc lên, hắn và nàng bốn mắt nhìn nhau. Lúc Thẩm Thất gia dịu dàng, toàn bộ đồng tử đều là bóng dáng của mình, ba phần sủng ái bảy phần cười, quả thực muốn mạng người.

Tạ Nguyễn Ngọc cứ trầm luân trong con ngươi của hắn, đó là một vực sâu không thấy đáy.

Trải qua mây mưa, Tạ Nguyễn Ngọc mềm oặt cuộn ở trong lồng ngực của Thẩm Thất gia, mơ mơ màng vàng vừa định muốn ngủ đã nghe thấy âm thanh ám ách của Thẩm Thất gia: "Hắn gặp em làm gì?"

"Hắn? Ai?" Đầu óc của Tạ Nguyễn Ngọc có chút không kịp phản ứng lại, một lát sau mới nhận ra hắn hỏi về Mạnh Nho Cảnh: "Tặng hộp điểm tâm, em thấy không phải đồ vật phỏng tay gì nên thu lại."

"Em thích không?" Thẩm thất gia cúi đầu, nâng cánh tay của nàng lên trên.

"Còn ổn, em thích bánh đậu tô mỡ heo của Bảo Ninh hơn." Thật sự rất thích, Tạ Nguyễn Ngọc nhắc đến bánh đậu tô, bỗng nhiên có chút thèm: "Đến lúc đó Thất gia đi ăn cùng em có được hay không."

"Được." Thẩm Thất gia không biết đề tài vì sao lại rơi xuống trên bánh đậu tô, chỉ cần trong lòng nàng không có gì khác thì tốt, mấy miếng điểm tâm, nàng muốn ăn thì để nàng ăn đi...

Nhưng mà... Hắn vẫn có chút đói...

Nụ hôn tinh tế lại dừng ở trên người nàng, Tạ Nguyễn Ngọc vừa muốn mở miệng, môi đã bị bịt lại, Thẩm Thất gia lại đứng dậy bao phủ lên.

Mới tờ mờ sáng ngày hôm sau, Tạ Nguyễn Ngọc đã bị Phỉ Thúy kéo lên mặc quần áo trang điểm, Thẩm Thất gia đã sớm chuẩn bị việc xuất phát. Tạ Nguyễn Ngọc híp mắt, mặc cho Phỉ Thúy mân mê, vừa ngáp vừa nghĩ: Thẩm Thất gia cũng hoạt động cả đêm, làm sao hắn không mệt chứ?

Thẩm Thất gia rời khỏi Hồ Trạch là việc lớn, quan viên lớn lớn bé bé dường như đều tụ tập ở cửa phủ chào từ biệt hắn.

Mạnh Nho Cảnh đứng ở phía sau mọi người rất xa, nhìn Thẩm Thất gia và Tạ Nguyễn Ngọc, ô tô màu đen dừng bên cạnh bọn họ, trước khi Tạ Nguyễn Ngọc lên xe vừa vặn chạm phải ánh mắt của hắn ta, nàng hơi hơi mỉm cười, lễ phép gật gật đầu với hắn ta. Đây đại khái là lần đầu tiên Tạ Nguyễn Ngọc ôn hòa như vậy, cũng đại khái là một lần cuối cùng.

Chiếc xe được quân đội hộ tống, càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở nơi xa...

Lần này Thẩm Thất gia chuẩn bị đầy đủ, mang theo Tạ Nguyễn Ngọc du sơn ngoạn thủy dọc theo đường đi, lúc trở lại Bảo Ninh đã muộn hơn nửa tháng so với dự tính.

Người vừa vào thành Bảo Ninh đã thấy một nhóm người của Trương Tuần mênh mông cuồn cuộn đứng ở cửa thành.

Tạ Nguyễn Ngọc nhìn Trương Tuần gầy đi một vòng, không nhịn được mà cười Thẩm Thất gia: "Ngài xem, em đã nói cái gì, Trương tiên sinh gấp đến mức sắp ra khỏi thành."