Ôn Nhu Ái Nhân

Chương 30



"Cẩn thận, đừng để xảy ra án mạng." Sư Giá nhỏ giọng nói.

Trên tay kia của nàng đã lấy ra một bình xịt hơi cay.

Tang Thúc mỉm cười với nàng, giây tiếp theo liền xông ra ngoài.

Người nằm trên giường không hề biết trong nhà mình còn có người khác, còn đang đắm chìm trong khoái cảm chiếm đoạt người dưới thân. Khi phản ứng lại, trên người đã bị Tang Thúc đâm một dao, sau đó bị Tang Thúc khóa cổ, quật ngã người xuống đất.

Tuy nhiên, khí lực của một người nông dân so với Tang Thúc lớn hơn nhiều, hắn định dùng một tay đè Tang Thúc lại, lúc này Sư Giá đã lao tới, xịt hơi cay vào người nằm trên mặt đất.

Bàn tay đang đè Tang Thúc không khỏi buông ra, Hắc Tử lăn lộn trên mặt đất kêu to, không thể mở mắt.

Động tác của Sư Giá rất nhanh nhẹn, thân thủ của nàng không tốt nhưng đầu óc lại linh hoạt, cho dù là cảnh tượng nàng chưa bao giờ gặp này khiến nàng sợ hãi, động tác cũng không mảy may hỗn loạn bối rối. Trong tay không có thứ gì khác, nàng cởi chiếc khăn mà Tang Thúc buộc lên cổ mình khi xuống máy bay vào hôm qua, nhét thẳng vào miệng hắn.

"Đừng để hắn kêu lên, tìm thử trong nhà có sợi dây thừng nào hay không." Sư Giá quay đầu lại nhìn Lý Khả Khả quần áo không chỉnh tề đang nằm trên giường, biết bây giờ không thể nào trông cậy vào cô gái này.

Tang Thúc và Sư Giá trước đây chưa từng phối hợp làm chuyện gì với nhau, nhưng bây giờ lại vô cùng ăn ý, ngay khi Sư Giá xoay người tìm dây thừng, Tang Thúc ngồi dậy, khóa chặt cánh tay hắn. Như vậy có thể cho Sư Giá thêm thời gian tìm kiếm.

Hắc Tử ngàn vạn lần không nghĩ tới trong nhà lại có "tặc nhân", lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Hiện giờ trước mắt hắn là một mảnh mơ hồ, phía sau lưng còn bị Tang Thúc rạch một đường, thật sự là đau đến muốn hét lên. Nhưng miệng của hắn đang bị chặn lại, chỉ có thể phát ra âm thanh "ô ô", hoàn toàn không có tính đe dọa.

Tang Thúc canh giữ bên người Hắc Tử, cầm một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh hắn, trong tay thưởng thức con dao giải phẫu tinh xảo. Khi Sư Giá nhét thứ này vào tay cô, cô biết mình không thể chém người làm đôi như con dao làm bếp, chiều dài cũng hạn chế mức độ gây thương tích cho đối thủ. Nhưng cô là muốn phòng thủ, không phải giết người, không thể cắt cổ, bây giờ giống như bút vẽ loạn trên bảng đen, vẽ một vết thương thật dài trên lưng Hắc Tử.

Da rách thịt rách, là cảm giác như vậy đó. Tang Thúc làm rất gọn gàng, lưỡi dao rất sắc bén.

Chỉ có thể đổ lỗi do Sư Giá đã đưa cho cô một con dao phẫu thuật tốt như vậy.

Tang Thúc vừa canh chừng Hắc Tử không cho hắn có cơ hội chạy trốn, vừa lấy điện thoại ra tìm tín hiệu.

Hôm qua cô đã phàn nàn về việc ở đây không có tín hiệu với Tiểu Trương, anh cười nói với cô rằng tín hiệu ở đây là tùy duyên, phải đi khắp nơi tìm một chút, nếu may mắn, có thể tìm được 1 đến 2 ô tín hiệu.

Không biết là do nhà Hắc Tử ở vị trí tốt hay do trên nóc nhà có một chiếc nồi nhỏ, Tang Thúc vui mừng phát hiện trên điện thoại xuất hiện 2 ô tín hiệu, thậm chí Internet cũng biến thành chữ "E" mà trước đây cô ghét nhất.

Tang Thúc gọi điện thoại cho vệ sĩ dưới chân núi, đồng thời cũng liên lạc với 112 nói rõ tình huống.

Sau khi cả hai cuộc gọi đều nhận được phản hồi, Tang Thúc cảm thấy nhẹ nhõm.

Lúc này Sư Giá cũng tìm được dây thừng trong phòng, đem người trên mặt đất trói lại.

Làm xong những việc này, Sư Giá nhìn về phía người trên giường.

Lý Khả Khả không biết là bị kinh hãi hay như thế nào, bây giờ vẫn còn nằm trên giường không động đậy.

Sư Giá đi tới, đem chăn đắp lên người cô, sau đó lấy bức ảnh trong túi ra, đặt bên cạnh Lý Khả Khả, nhẹ giọng nói: "Đây là bức ảnh hai mẹ con cô lúc trước chụp cùng nhau, cô xem một chút đi. Đợi lát nữa sẽ có người đến giúp chúng ta, cô đừng sợ, chúng tôi sẽ mang cô đi."

Sư Giá nhìn đôi mắt đờ đẫn của cô, không biết nên an ủi cô thế nào. Nàng không phải bác sĩ tâm lý, nhưng có thể nhìn ra một chút, những năm qua Lý Khả Khả đã trải qua những chuyện gì, khiến cho cả người cô thay đổi, quỹ đạo cuộc sống cũng trở nên rối loạn, tinh thần có vấn đề cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

Thở dài một tiếng, Sư Giá đi đến bên cạnh Tang Thúc.

Lúc nàng đi qua Hắc Tử, dường như còn chưa hết giận, nhấc chân hung hăng đạp hai cái lên người hắn.

"Bây giờ phải làm gì đây?" Sư Giá hỏi.

Sau khi bắt được người cũng xác định được người muốn tìm, trong lòng Tang Thúc cũng không cảm thấy thoái mái. Bây giờ cô cũng không có tâm trạng nói linh tinh với Sư Giá, ôm người vào lòng, "Chúng ta đợi một chút đi, người của tôi khoảng 1 giờ nữa sẽ lên, cảnh sát cũng sẽ tới."

Có rất nhiều điều kỳ quái ở thôn này, không chừng còn có thể dính dáng đến vụ án khác.

"Hơn 1 giờ đồng hồ, chuyện của Tiểu Trương bên kia có thể cũng sắp xong." Sư Giá nói, cũng không đưa tay đẩy người đang ôm mình ra. Có lẽ là do mệt mỏi, hoặc có lẽ là cả hai đều cần sự an ủi.

"Nàng sao rồi?" Tang Thúc hỏi.

Cô đang nói về Lý Khả Khả.

Sư Giá đè thấp âm thanh, cau mày, "Không tốt lắm, cả người đều đờ đẫn, vừa rồi cô cũng thấy tên súc sinh kia làm gì nàng. Không chỉ vết thương trên người mà trong lòng cũng cần được điều trị. Nhìn rất đáng thương, đời này coi như đều bị hủy rồi..."

Hiện tại vẫn còn quá muộn để nói bất cứ điều gì, nhưng tương lai quá xa vời.

Không phải ai cũng có nghị lực phấn chấn, cũng không phải ai cũng có thể không sợ ánh mặt trời sau gần 10 năm bị giam cầm.

Tang Thúc xoa xoa đầu nàng, không nói gì.

Nếu như ước mơ của Lý Khả Khả khi còn bé là trở thành vũ công, thì hiện tại giấc mộng này thật sự không có cách nào làm được.

Nếu như muốn tiếp tục đi học, cũng không phải chuyện dễ. Không phải là do Lý Khả Khả lớn tuổi, mà là cô đã thoát ly xã hội quá lâu, ngay cả bây giờ nhìn thấy Tang Thúc và Sư Giá cũng có vẻ rất tự kỷ, chứ đừng nói là đi học kết giao bạn bè, chuyện này càng khó hơn.

"Xem tạo hóa của nàng đi." Tang Thúc trầm mặc một lát, mở miệng nói.

Hai người cứ như vậy, câu được câu không trò chuyện với nhau, rất nhanh 1 giờ đã trôi qua.

Vệ sĩ mà Tang Thúc mang theo vẫn luôn ở gần cục cảnh sát thị trấn, mà cuộc điện thoại kia, Tang Thúc hoàn toàn cam đoan 2 lần. Cô không quen thuộc nơi này, càng không biết quan hệ giữa cảnh sát và người dân nơi này như thế nào, cô cũng không muốn đem trứng gà đều đặt ở trong một cái giỏ, đến lúc đó không biết lúc thì bị người ta đem đi làm sủi cảo.

Khi tiếng ồn ào xen lẫn tiếng la hét chửi bới từ cổng thôn truyền đến, Tang Thúc và Sư Giá nhìn nhau, cả hai đều biết người đã đến.

Cảnh sát và vệ sĩ của Tang Thúc quả thực đã đến, nhưng tình hình hiện tại rất khó giải quyết.

Bởi vì khi cả đám người vừa đến cửa thôn, cũng là lúc Tiểu Trương phát vật tư xong, hiện tại cửa thôn còn tụ tập không ít thôn dân, đều là mới từ chỗ làm việc tới đây, trong tay còn mang theo công cụ. Nhưng giờ đây, những công cụ làm ruộng này đều biến thành "vũ khí" dùng để đối phó với đám người đứng cạnh xe cảnh sát.

Cảnh sát yêu cầu lục soát tìm người, nhưng các thôn dân không có bất kỳ thương lượng nào đã vây quanh cùng một chỗ, chắn trước mặt cảnh sát, không muốn người vào thôn.

"Bọn tôi không có phạm tội gì, đời này đều ở chỗ này, làm sao cho các người lục soát được? Đi đi đi, nơi này không chào đón các người!"

Sau khi trưởng thôn nói những lời này, đám người còn lại giơ công cụ trong tay lên, diễu võ dương oai về phía cảnh sát, ý tứ cảnh cáo đe dọa rất rõ ràng.

Lúc này Sư Giá cùng Tang Thúc đến cửa thôn, đi theo các nàng còn có Hắc Tử bị trói hai tay, phía sau là Lý Khả Khả.

"Các người không phạm tội? Bắt cóc buôn bán người, đây không phải là phạm tội?" Tang Thúc nghe xong những lời của trưởng thôn, đứng sau đám người cao giọng nói.

Tang Thúc sẽ sợ những người này sao? Đương nhiên là không.

Trong cuộc đời của cô, chưa bao giờ sợ cái gì.

Huống chi, bây giờ ở đây cũng không phải chỉ có một mình cô.

Lúc mang Hắc Tử đi ra ngoài, Tang Thúc nghĩ con dao phẫu thuật của Sư Giá quá nhỏ, trả dao lại cho nàng, tự mình đi vào phòng bếp tìm một con dao vừa to vừa lớn, giống như con dao mổ của người bán thịt, con dao khá nặng.

Bây giờ nhìn cô thật sự... oai phong lẫm liệt!

Mí mắt Sư Giá giật giật, không thể không nói, chí ít bộ dáng của Tang Thúc bây giờ so với những thôn dân hung hãn kia nhìn còn hung ác hơn.

Đúng là điên rồ.

Mọi người vừa thấy Hắc Tử bị trói, còn có hai người Tang Thúc và Sư Giá mới gặp hôm nay, liền ngây ngẩn cả người.

"Các người là hai kẻ nói dối! Còn không mau thả người! Bọn tôi khi nào thì bán người mua người!"

Trong đám người có người mở miệng, nghiễm nhiên là bộ dáng chết cũng không nhận tội.

Sau âm thanh này, rất nhanh một đám người phụ họa theo—

"Đúng vậy! Đúng vậy!"

"Các người là ai! Tốt nhất nhanh cút đi Nơi này không chào đón các người!"

"Cút cút cút cút!"

...

Đám người thôn dân hướng về phía Tang Thúc và Sư Giá gào thét nói ra những lời này, đồng thời cũng tới gần hai người.

Tang Thúc xoay thanh đại đao trong tay một vòng, đây là lúc trước cô ở trong đoàn làm phim cùng một tiến bối học hỏi, thủ pháp nhìn cũng không sai biệt lắm, chỉ là dao mổ heo này thật sự rất nặng.

Cùng lúc đó, cảnh sát ở cổng thôn nhìn thấy sự việc dần dần mất kiểm soát, liền nổ súng cảnh báo. Nếu thôn dân không hợp tác, buông vũ khí xuống, gây tổn thương tới dân chúng vô tội, bọn họ sẽ động thủ.

Nhưng lúc này không ai ngờ đến, người vẫn trốn sau lưng Tang Thúc và Sư Giá lại lao ra—

Không biết là thanh âm của những thôn dân này chọc giận Lý Khả Khả, hay là tư thái liều mạng của Tang Thúc kích thích Lý Khả Khả, khi Sư Giá cảm giác được bên cạnh mình lao ra một bóng người thì đã muộn...

Nàng và Tang Thúc lúc trước không ai chú ý tới, ngay khi Tang Thúc đi vào phòng bếp cầm một con dao mổ lợn thì Lý Khả Khả đi theo phía sau cô lấy một con dao phay.

Lúc Lý Khả Khả lao tới, vung con dao về phía người đàn ông đang bị trói.

Quá trình này nhanh như chớp mắt, không ai kịp ngăn cản, một đòn hung hãn này như không cho bản thân lưu lại bất kỳ đường sống nào.

Tang Thúc kịp phản ứng đã chắn trước mặt Sư Giá, ôm người vào lòng, ngăn cản cảnh tượng máu me kia lọt vào mắt người trong lòng.

Hắc Tử hai tay bị trói, không có sức phản kháng, không khó để tưởng tượng hắn sẽ gặp kết cục gì.

"Các người không phải nói không có ai buôn bán người sao? Được, tôi xem còn ai nói không có làm việc đó, tôi sẽ chém chết người đó!" Thanh âm Lý Khả Khả khàn khàn gầm lên, "Hắc Tử, là người đầu tiên, tôi xem người tiếp theo..." Vì vừa đâm người, bây giờ trên mặt cô còn mang theo vết máu, nhìn có chút dữ tợn, lại điên cuồng bi phẫn.