[One Piece] Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 12: Tiếng gào khóc tuyệt vọng của ác ma



Sau khi Haruki và Haruto rời khỏi, cả căn phòng liền chìm hẳn vào trong bầu không khí tĩnh lặng dị thuờng. Tất cả những tên hải tặc bên trong bao gồm băng hải tặc Râu Trắng với Roger đều trợn mắt nhìn đống hỗn độn huyết nhục trước mắt. Khắp nới đều là một màu đỏ đục của máu, đem cái mùi tanh tưởi quen thuộc của giới hải tặc xuất hiện. Nơi nơi đều có những cái kia xác thịt vương lại, không một cái xác nào nguyên vẹn sau mỗi lần hai người đi qua. Tất cả mọi người đều bỗng cảm thấy một cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng, dù rằng họ đã thấy qua máu thịt, có khi còn thấy được những cái kia Địa Ngục Trần Gian nhưng không lần nào giống như thế này, tất cả những gì ngươi có thể thấy được qua cảnh tượng kinh dị trước mắt này là sự tàn nhẫn của hai hài tử. Roger và Râu Trắng đều nhìn cái kia xác của cô phục vụ. Thân hình nằm xõng xoài dưới đất, nhấn chìm trong máu đỏ. Từ phần trên cổ trở lên đều biến mất chỉ có những miếng thịt còn vương lại. Cái đầu của cô ta hoàn toàn bị nát bét dưới tay của Haruki. Cả hai đều nhớ lại câu nói trước khi chết của cô ta:

''Các ngươi đều là quái vât! Các ngươi đều là quái vật! Bọn Sakumi...''

" Sakumi..." Roger lẩm bẩm. Đôi mắt của hắn hiện lên một tia tò mò. Cái danh tự này... hắn đã thấy ở đâu rồi. Hắn cảm thấy nó thật quen thuộc mà cũng thật xa lạ. Chắc chắn phải coi lại cái danh tự này!

" Marco, Thatch các ngươi có sao không? " Râu Trắng quay sang hai người hỏi.

" Dạ, không sao hết thưa lão cha! " Cả hai đều đồng thanh huớng Râu Trắng hô to.

" Edward, hai đứa con của ngươi thật tàn nhẫn a ~ Nhưng bọn chúng cũng đang mang theo một bí mật nào đó khiến ta phải tò mò a ~"

" Đây là hài tử của ta! Ngươi nếu động đến chúng, ta sẽ không ngại đấu với ngươi một trận chiến sống còn đâu! " Râu Trắng lườm Roger, trên người bỗng thả ra Bá Vương Sắc Khí huớng đến chỉ riêng Roger.

" Thôi nào, có gì mà nóng thế! Ta chỉ tò mò thôi mà! " Roger vẫn giữ cái kia nụ cười tụ tin, không sợ hãi bởi vì cái kia Bá Vương Sắc Khí mà hốt hoảng, trên người cũng theo đó mà thả ra Bá Vương Sắc Khí đối đầu với Râu Trắng.

" Lão cha, chúng ta có nên đi theo hai đứa không? " Thatch đứng nhìn hai người rồi hô to huớng Râu Trắng nói. Hắn thế nhưng là người biết được phần nào bí mật quá khứ của hai đứa. Hắn rất đau lòng khi biết được nên hắn muốn thay thế cái quá khứ đau thuơng kia thành tình yêu của gia đình với hai đứa. Hắn sợ rằng hai đứa sẽ dần chìm vào trong cái kia chính bóng tối quá khứ, để rồi không thể thoát ra.

" Cái này... l

" Lão cha! Chúng ta nên đi theo! Bọn chúng chỉ là những hài tử đáng thuơng! Bọn chúng không có thật sự như thế! " Thatch thấy Râu Trắng ngập ngừng liền tưởng Râu Trắng muốn đem cả hai ra khỏi băng liền hô to nói.

" Được rồi, chúng ta đi theo! Coi thử liền bọn chúng đi đâu! " Râu Trắng chưa kịp trả lời liền bị Roger xen vào hét to xong kéo theo Rayleight chạy đi, sau đó Shanks và Buggy cũng chạy theo. Râu Trắng thấy vậy liền hét to:

" Roger, đó là hài tử của ta! Không phải của ngươi! " Rồi cũng đứng dậy chạy theo, phía sau là 16 đội trưởng chạy theo.

Cả đám chạy theo hai người cho đến khi dừng lại trước một bãi đất trống, cách xa khỏi thị trấn. Đứng ngay giữa nơi đó là bóng dáng của hai người, Haruki và Haruto. Cả hai đều đứng trầm mặt nhìn ra phía xa xa ngoài biển khỏi với ánh mắt vô hồn. Bỗng Haruki chấp tay lại rồi dần dần mở ra, bên trong lòng bàn tay dần xuất hiện một luồng điện màu lam nhạt, những tia điện cứ như những con rắn phát ra những tiếng tê tê. Cô bỗng nhiên đập cả hai tay xuống đất, từ trên mặt đất bắt đầu xuất hiện 5 vòng tròn nhỏ bao quanh cô rồi từng cái vòng tròn có một cột ánh sáng phát lên, đâm thẳng lên bầu trời, đem cô hẳn vào bên trong. Rồi từng cái vòng tròn bắn ra những sợi dây xích màu đen kịt bắt lây hai tay, hai chân và cổ cô, không cho cô di chuyển. Đôi mắt huyết hồng của cô bỗng nhiên trở nên đen lại như Hắc Bảo Thạch,rồi từ đó chảy ra hai dòng máu tươi. Trên cổ trái của cô xuất hiện một cái dấu ấn hình cây hoa anh túc, nó dần dần to ra và lan dần khắp người cô. Cái thứ bao trùm cô bên ngoài bỗng nhiên phát ra những dòng điện bắn thẳng vào người cô liên tục, từng cái từng cái khiến cho cô hộc những ngum máu tươi. Cô bắt đầu thét lên những âm thanh đau đớn, vùng vẫy kịch liệt, nước mắt hoà lẫn máu chảy xuống gương mặt mĩ lệ. Tiếng dây xích bởi chấn động mà vang lên nhữg tiếng kim loại va chạm chói tai.

Anh đứng xa khỏi nơi của cô, đôi mắt anh cũng chứa đầy đau khổ. Anh cũng đưa tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một khối cầu màu đen tuyền, nó trôi lơ lửng giữa không trung, khối cầu lúc đầu chỉ bằng một bàn tay nhưng nó dần to ra rồi tách thành 5 khối cầu khác nhau. 4 khối cầu nhỏ nhất bay đên tứ chi của anh rồi bám hẳn vào đi, đem anh hoàn toàn khoá chặt dưới đất. Khối cầu còn lại lơ lửng trước mặt anh rồi dần dần hạ đến ngang tầm vớ ngực của anh. Đôi huyết mâu của anh cũng dần trở nên đen kịt, vô hồn. Bên cổ phải của anh xuất hiện dấu ấn hình ngôi sao sáu cánh, nó cũng lan toả ra khắp người của anh. Khối cầu đó bỗng nhiên chấn động, một lực hút từ quả cầu truyền đến người anh. Anh đau đớn ngẩng mặt gào thét, máu và nước mắt cũng xuất hiện. Từ nơi phía kia trái tim anh xuất hiện một luồng khí đen bốc ra rồi bay thẳng đến khối cầu, đối chọi với nó.

Hai cái âm thanh gào thét thống khổ đập vào tai mỗi người, từng cái nước mắt hoà lẫn máu hiện ngay trước mắt mỗi người. Khiến cho mọi người phải câm nín. Đây là chính hai hài tử làm sao? Tàn nhẫn với chính mình vậy sao? Dù rằng đau đớn tại sao vẫn làm? Lại nhớ đến câu kia của cô:

'' Xin... xin lỗi. Tôi không cố ý... tôi xin lỗi. Tôi không cố ý... xin hãy tha cho tôi. Tôi không phải là quái vật... tôi không phải.''

" Em ấy tự coi mình là quái vật sao? Vậy nên mới tàn nhẫn với bản thân như vậy? " Thatch thì thầm.

Tất cả mọi người đều im lặng, không ai nói một lời nào hết, Họ chỉ đứng đó, lặng người nhìn và nghe...

''Tiếng gào khóc tuyệt vọng của ác ma ''