Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 26: Dọn ra ngoài ở



Không biết do tôi giãy giụa quá kịch liệt hay do bản chất của Vũ là một con dê cụ, anh ta... có phản ứng sinh lý... cặp giò của tôi vô tình đụng phải cái thứ vừa cứng vừa nóng...

Tôi thừa hiểu mình vừa quệt phải thứ gì, dù đầu óc có trong sáng tới đâu nhưng những điều đã học trong tiết học giáo dục giới tính tôi đều ghi nhớ đến tận giờ.

"Mẹ cha nhà anh!" Tôi cay cú ứ chịu được tru tréo lên. Thoát khỏi sự kìm giữ từ bàn tay to lớn hữu lực, tôi điên tiết vả 'bốp' một phát lên gương mặt đẹp trai trắng nõn của anh.

Vì cực kỳ tức giận, tôi dùng hết toàn lực, tát mạnh đến mức làm đầu anh Vũ hơi nghiêng đi.

Không khí lặng ngắt như tờ.

Anh ấy im lặng. Dưới ánh đèn flash lập lòe ở dưới sàn nhà hất lên, thị giác tôi không nhìn rõ lắm nhưng không cần nhìn cũng biết khuôn mặt Vũ xuất hiện một dấu tay đỏ rực.

"Tôi đang có bạn trai! Anh đừng có động vào người tôi!" Tôi bồi thêm một câu, đánh thức cơn mê mờ tan thành mây khói trong tròng mắt đen tuyền sâu không thấy đáy đó.

Câu hét lên vừa rồi đánh thức Vũ và cũng là cảnh tỉnh cho chính tôi nữa. Phải rồi tôi đang quen với một người, người con trai ấy rất hoàn hảo rất tuyệt vời tới mức không ai có thể bì được.

Bây giờ nhiều người gu mặn lắm, toàn đi thích trai hư bad boy fuck boy các kiểu gì đấy. Đâu như tôi, thích thân với một chàng trai nhân cách tốt đẹp. Người vừa có học thức tính tình lại tốt như Giang chắc trên đời chỉ còn vài mống nhỏ lẻ, tôi không chớp lấy cơ hội nắm bắt thì còn đợi tới khi nào?

"Phải rồi nhỉ? Anh xin lỗi, là anh quá nông cạn." Vũ nhổm dậy, anh nhặt điện thoại đóng sầm cửa đi về phòng.

Tôi vẫn nằm nhoài ra giường phì phò thở mất một lúc vừa hay đèn đóm trong phòng sáng trở lại.

Aizzz! Mệt quá! Giằng co không khác gì xông pha ngoài trận mạc. Tôi đứng dậy ra đóng chặt cửa phòng mới yên tâm thay quần thay áo. Định nán lại ở trên phòng thêm vài phút nhưng lúc nãy hét khàn cả cổ, tôi đành xuống dưới nhà mò vào bếp tìm nước uống.

Nhìn cơm canh dọn sẵn trên bàn, tôi kéo ghế ngồi xuống đợi bố. Không biết bố đang làm gì mà không thấy đâu.

Một lát sau, bố Sơn đi vào.

"Anh trai con đâu?"

"Ở trên gác đó bố, bố vừa đi đâu về thế ạ?"

"Thấy mất điện bố ra ngoài đường hỏi xem mỗi nhà mình mất hay cả ngõ cùng mất. Hỏi ra mới biết đang giờ cao điểm nhà ai cũng dùng điện nên bị quá tải nhảy aptomat."

Nghe câu trả lời, tôi lén thở phào. Hên là trong lúc mất điện bố không có ở dưới nhà không thì sự việc không dừng lại ở đó đâu.

"Gọi anh xuống ăn cơm đi Sơn Ca!" Bố nhẹ nhàng bảo tôi.

"Thôi kệ anh ý đi ạ, bọn con vừa giận nhau nên anh Vũ tạm thời lánh mặt một lúc lát sẽ xuống ăn sau ý mà bố." Tôi xới nồi cơm lên và đơm cho bố hai thìa cơm.

"Lại giận? Thế có chuyện gì khiến anh em hai đứa suốt ngày giận dỗi?" Bố cầm bát đũa lên nhíu mày hỏi tôi.

"Con muốn ra ngoài thuê trọ bố ạ." Tôi lưỡng lự mất một lúc rồi trả lời. Bố đang gắp thức ăn liền dừng ngay động tác.

"Con nói muốn thuê trọ? Đang yên đang lành tự dưng đòi ra ngoài ở là sao?"

"Con muốn tự lập bố ạ, con cũng lớn rồi không thể sống mãi trong sự bao bọc quá kỹ càng của bố và anh được." Tôi bình tĩnh đưa ra một lý do có sức thuyết phục nhất. Thực sự là tôi chưa làm những điều trên nhưng cứ nói trước biết đâu bố đồng ý.

Dựa dẫm và ỷ lại quá là một điều không tốt...

"Được rồi, bố không có ý cấm cản con. Vậy con đã tìm được nhà trọ chưa?"

Tôi không nghĩ bố lại đồng ý với quyết định có phần hơi tùy hứng của tôi dễ dàng đến như vậy. Tôi không tin ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi bố:

"Bố đồng ý thật ạ?"

"Bố thu lại câu lúc nãy nhá?" Bố mỉm cười dung túng.

"Dạ thôi. Theo con được biết, gia đình Giang có kinh doanh nhà trọ khép kín, gần trường con cũng có một khu nhà trọ thuộc quyền sở hữu nhà bạn ấy. Con đã ướm hỏi, Giang bảo chỗ đó cho thuê ba triệu một tháng. Con xem qua rồi, chỗ đấy khá ok, nếu được ngay ngày mai dọn vào cũng không có vấn đề gì."

"Nhanh vậy sao?" Bố trầm ngâm. Như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, bố hỏi tiếp một câu làm tôi đang ngồi nhóp nhép nhai thức ăn cũng phải chột dạ: "Từ khi nào con đã có suy nghĩ như vậy? Trước đây hay bây giờ?"

Tôi suýt mắc nghẹn, uống một ngụm nước lớn cố nuốt trôi hết số thức ăn vừa nhai nghiền trong khoang miệng.

"Mới mới mới ạ." Tôi gật đầu như gà mổ thóc khẳng định chắc nịch. Đúng là người có tuổi, cái gì cũng tinh!

"Thế con ăn nhanh lên, dọn cơm học bài xong thì thu dọn đồ dần là vừa, ngày mai đi luôn."

"Bố này, sao giờ con lại có cảm giác chính bố là người muốn con dọn ra ngoài nhỉ?" Tôi cười toe toét trêu bố một câu.

"Luyên tha luyên thuyên là giỏi!"