Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 31: Thay đổi ngoại hình



Anh Vũ cho xe đỗ lên vỉa hè của một cửa tiệm Makeup nổi tiếng...

Đến nơi sẽ khác biết, chắc là chỗ này nhỉ?

Chẳng mặn mà lắm trong chuyện làm đẹp, tôi không tình nguyện xuống xe. Vũ thấy tôi lề mề mãi không chịu đi vào, anh mất kiên nhẫn quay lại lôi xềnh xệch cả người tôi vào trong. Còn tôi chỉ đành bất lực mặc anh ta bày bố...

Trong cửa tiệm cao cấp quả nhiên sạch đẹp như vẻ ngoài. Hệ thống ánh sáng bắt mắt, nội thất thì thiết kế theo phong cách hiện đại năng động và không kém phần sang trọng. Trên các kệ bày trí rất nhiều mĩ phẩm làm đẹp đắt đỏ kèm theo những bức ảnh kiểu mẫu trang điểm thời thượng ưa thích nhất hiện nay.

Đâu chỉ vậy, cửa tiệm mở những bản nhạc du dương không lời gây cảm giác dễ chịu cho người nghe...

Kẻ đến người đi ra vào nườm nượp, xem ra cửa tiệm làm ăn rất khấm khá... Khách ngồi chật kín hết các bàn trang điểm và ở gần đấy có một dãy ghế cho khách ngồi chờ đến lượt cũng ngồi kín chỗ.

Không để tôi ngắm nghía thêm, Vũ đẩy tôi trước mặt cô nhân viên tiếp tân xinh đẹp.

"Không yêu cầu gì nhiều, các bạn có một tiếng biến con bé ngáo ngơ này thành thiên thần cũng được mà thành thiên nga càng tốt cho tôi!"

Tôi đang bận đánh giá xung quanh cửa tiệm vội quay sang nhìn cháy má ông anh trai háo sắc - người vừa thốt ra một câu mang hàm ý chê bai nhan sắc phi giới tính của tôi.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Sao mày nhìn anh mày hằn học thế? Làm sao, anh nói sai ở đâu à?"

Vâng! Anh không sai, lỗi tại em hết được chưa?

Tôi định bổ sung thêm một câu như vậy nhưng Vũ ngay lập tức nói như băm bổ:

"Lỗi tại tôi! Là anh trai lại để em gái mình biến thành một thằng con trai! Tội của tôi muôn phần đáng chết!"

Anh im miệng vài phút thì không ai bảo anh là người câm đâu Vũ ạ!

Tôi căm tức muốn thốt lên nhưng không kịp, chị gái tiếp tân xinh đẹp kéo tôi vào trong một căn phòng trống thông qua lối đi giữa các quầy, kệ.

Trái ngược với bên ngoài ồn ào đông đúc khách, phòng bao riêng có lớp cách âm nên bên trong rất yên tĩnh không lo bị làm phiền. Tôi rối rắm nhìn chằm chằm cô tiếp tân đã đi khuất sau cánh cửa. Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người nào đó nhẹ nhàng bước vào trong.

Mái tóc đen dài suôn mượt được chăm sóc cẩn thận, đeo đôi khuyên tai vòng, ăn mặc thời trang hút mắt người nhìn... Một chị gái trẻ trung cực kỳ xinh đẹp đang đứng trước mặt tôi và giới thiệu mình là makeup artist ở đây. Trên tay chị ấy cầm theo cuốn catalogue nhiệt tình tư vấn những kiểu make up hợp với khuôn mặt của tôi. Hỏi ra mới biết đó là chị chủ tiệm. Oh well! Đích thân chị chủ trang điểm, giá cả không hề rẻ đâu nha!

Sau khi tư vấn một hồi, chị chủ lựa những mĩ phẩm cần thiết và bắt đầu những bước makeup đầu tiên. Tôi phối hợp ngồi im cho chị tô vẽ lên khuôn mặt đậm nét nam tính của mình...

Trong đầu thầm nhủ...

Cô nàng ngổ ngáo trở nên nữ tính hơn sẽ trông như thế nào nhở? Cũng đáng để mong chờ phết đấy!

Chưa đến một tiếng đồng hồ sau, chị chủ kéo chiếc gương cho tôi nhìn ngắm thành quả...

Đang ngồi trên ghế, tôi há hốc mồm đứng dậy từ từ tiến lại gần nhìn người phản chiếu ở bên trong gương...

Quá đỗi bất ngờ, giờ đây tôi không còn mang vẻ ngoài tomboy cá tính như thường ngày. Mà là một cô gái duyên dáng và nhẹ nhàng với mái tóc ngắn uốn bồng bềnh, băng đô cài đầu, đeo khuyên tai và trang điểm kỹ lưỡng.

"Em rất xinh đẹp! Trang điểm đậm hay nhạt cũng đều hợp với khuôn mặt của em!" Chị chủ đứng bên cạnh cất giọng nói êm tai cảm thán, sau đó chị dẫn tôi đi ra ngoài.

Trong lúc chờ tôi makeup ở trong anh Vũ đã thay một độ vest trắng sang trọng, đầu tóc vuốt keo hất ngược ra sau đầu. Anh đang ngồi chờ trên ghế salon xem điện thoại, bên cạnh là hai hộp quà thắt nơ con bướm.

Tôi hơi ngơ ngẩn đứng chôn chân tại chỗ quan sát vẻ đẹp mĩ miều trời ban của anh ấy. Vũ rất đẹp trai phong độ, từ lâu tôi phải ngầm thừa nhận như vậy. Nhưng ở đời không ai là không tránh khỏi quy luật bù trừ, người đẹp toàn diện ở bên ngoài chưa chắc bên trong cũng đẹp, như ông Vũ đây này! Vẻ đẹp đó mà đem ra mài để ăn được thì đã tốt!

Nhìn thấy bóng dáng tôi thập thò sau mấy lớp kệ bày bán mĩ phẩm, anh Vũ vỗ tay bộp bộp khiến tôi giật mình tỉnh cả người.

"Sơn Ca lại đây! Anh có thứ này cho mày!"

Gì vậy? Tự dưng gọi tôi đến là sao? Anh ta tính để tôi quê một cục giữa chốn đông người hay gì?

"Đến giờ này mày còn nghĩ xấu về anh mày à? Đây là trang phục dự tiệc, mau đi thay ngay đi!"

À thì ra là thế! Tôi lại hiểu nhầm anh Vũ rồi, sượng trân đi đến cầm lấy hai hộp quà trên tay anh.

Vẫn là chị chủ dẫn tôi vào khu vực thay đồ và giúp tôi chỉnh trang trang phục.