Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 39: Bị đuổi ra khỏi khu nhà trọ (2)



Người vứt đồ đạc của tôi không ai khác chính là mẹ của Giang.

"Bác đang làm cái trò gì vậy?"

Tôi vội chạy đến ngăn cản hành động điên rồ của bác gái.

"Đồ con gái lăng loàn, trắc nết!" Bác gái dừng lại hành động lôi vali của tôi ra ngoài cửa, vừa chửi bới vừa giáng một bạt tai lên mặt tôi.

Bác gái dồn hết sức lực đánh tôi rất mạnh, khiến cả người tôi ngã vật xuống đất. Cái bạt tai nảy lửa vừa rồi bác gái đánh tôi không khác nào đánh kẻ thù truyền kiếp của mình, mà nói đúng hơn giống kiểu tôi nợ nần nhiều kiếp mãi không chịu trả nên bác ấy mới hung hăng xông vào đánh tôi cho bõ tức.

"Trời ơi Sơn Ca!" Minh Khôi chưa rời đi, nó tận mắt chứng kiến hết thảy cảnh tượng tôi bị người ta gây khó dễ, nhanh chân chạy đến đỡ tôi đứng dậy.

"Mày có sao không?"

"Không sao hết, tao vẫn ổn."

Đợi đứng vững, tôi quay sang nói với mẹ Giang bằng ngữ điệu bình tĩnh nhất có thể:

"Sao bác lại đánh cháu và vứt đồ đạc của cháu như thế?"

"Cô còn dám hỏi tôi? Cô làm gì trong phòng trọ thì phải biết chứ?" Bác gái đi ngược vào trong phòng, lôi tấm ga trải giường dính bẩn tôi đã gấp gọn để vào góc phòng định bụng ngày mai chủ nhật sẽ giặt sạch.

"Cô nói xem đây là cái gì?"

Tôi nhăn nhó mặt mày, tưởng là chuyện gì to tát lắm hóa ra chỉ là mấy cái chuyện vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi. Thế mà bác ấy cũng lôi ra bằng được thì tôi đến chịu.

"Con gái tới tháng để rơi ra giường là chuyện bình thường... bác làm thế là quá thể đáng đấy ạ!"

"Có thật là vết bẩn này là do cô tới tháng không? Thử ngẫm lại mà xem, cô đừng để tôi phải nói ra chuyện mất mặt giữa bao nhiêu con người đang đứng ở đây."

Mặt tôi tái đi, những điều bác gái vừa nói tôi đều nghe hiểu. Bác ấy đang ngụ ý rằng: tôi dẫn đàn ông về phòng làm ảnh hưởng tới khu trọ của bác ấy chứ gì?

Tôi nhăn nhó nhìn lướt qua khu trọ, tầm này giờ vẫn còn sớm chỉ lìu tìu vài người. Nhưng mặt người nào người nấy đều ném lên người tôi một cái nhìn hằn học không mấy thiện cảm, nhất là mấy người thuê sát vách phòng tôi. Có thể do phòng trọ cách âm không tốt, nên đêm qua họ đã nghe thấy hết âm thanh va chạm xác thịt nên mới có cái nhìn không tốt về tôi. Mà cũng đúng thôi, ông Vũ chết tiệt làm lộ liễu như thế, muốn người ta không biết thì đúng là khó thật.

Mặt đỏ au, tôi cúi đầu xuống không còn mặt mũi nào ngẩng đầu nhìn mọi người.

"Và cả cậu nữa! Chính cậu đã dẫn con bé này đến gặp thằng Giang phải không? Rõ ràng hồi học cấp 3 gia đình tôi đã bảo cậu tránh xa thằng Giang rồi cơ mà. Sao bây giờ lại xuất hiện trước mặt thằng bé?" Mẹ Giang chuyển mũi dùi sang thằng Khôi. Trong chuyện này, nó làm gì nên tội kia chứ.

"Ơ... cháu... cháu..." Khôi định biện bạch điều gì đó nhưng khổ nỗi cậu cứ ấp úng mãi. Tôi định lên tiếng đỡ lời cho nó nhưng bác gái không chừa mặt mũi, vô tình đuổi chúng tôi đi như đuổi tà.

"Thôi thôi hai người mau cút đi cho khuất mắt tôi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và cả thằng Giang nữa! Nhớ lấy!" Mẹ Giang dúi tiền cọc 3 tháng vào tay tôi rồi đóng sầm cửa lại.

Tôi nhìn Khôi, Khôi nhìn tôi, hai đứa đứng như trời trồng ngơ ngẩn nhìn nhau...

"Thế tức là mày bị đuổi hả?"

"Còn phải hỏi." Tôi cúi xuống nhặt đồ dùng của mình cho vào vali. Đồ cũng không nhiều nhặn gì tôi nhặt loáng cái là xong, chủ yếu toàn là quần áo và sách vở.

Khôi phụ tôi kéo vali, nó hỏi:

"Giờ mày tính sao? Về nhà hay thuê chỗ khác? Tao vừa gọi cho Giang, nó không nghe máy á mày."

"Chắc Giang đã biết chuyện nên muốn vạch rõ ranh giới với tao." Động tác đang nhặt sách giáo trình khựng lại mất một lúc, tôi cúi người xuống tiếp tục nhặt nốt mấy món đồ rơi vương vãi trên nền gạch.

"Nhưng Giang biết chuyện gì mới được ấy?" Khôi tọc mạch đi theo tôi hỏi cho bằng được.

"Không có gì, giờ tao phải tìm nhà trọ trước khi hết ngày. Về nhà thì càng không được, bố thấy tao thất thểu đi về sẽ lo lắng, vả lại tao và anh Vũ đang cãi nhau, hiện giờ mà về có chạm mặt nhau cũng thấy khó chịu."

Cũng phải cảm ơn ông trời vì đã phú cho tôi một thằng bạn thân chưa trải sự đời. Nó mà hiểu mấy câu ẩn ý của mẹ Giang, tôi thật không còn mặt mũi nào để nhìn mặt nó.

"Anh em nhà mày thật là... thân lừa ưa nặng, đều cứng đầu cứng cổ y như nhau." Khôi chép chép miệng.

"Mày đừng so sánh tao vào ông già đấy nữa có được không? Nghe chỉ tổ ngứa tai!" Tôi cáu kỉnh giật lấy vali trên tay nó, tự mình kéo vali rời khỏi khu phòng trọ bất ổn này.

"Được rồi, không so sánh thì không so sánh, mày đợi tao với!" Khôi gọi với theo, cậu

Chúng tôi tìm khá lâu nhưng vẫn chưa tìm được nhà trọ nào ưng ý trong khi trời bắt đầu tối dần. Đang liêu xiêu đi vào một con ngõ nhỏ, chúng tôi chạm mặt thằng Tiến - kẻ hôm nọ trấn lột tôi giữa đường...