Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 41: Gặp lại



Người đang đứng ngạo nghễ trước mặt chúng tôi là Tiến và đồng bọn của nó...

Gì đây? Năm lần bảy lượt không đòi được tiền tôi nên định tiếp tục giở trò trấn lột? Người đâu tính tình kì cục vậy cha nội!

Đã vậy còn từng bị ông Vũ Sở Khanh lừa dọa gọi công an, bọn này vẫn chưa biết sợ à?

"Sao? Chúng mày muốn gì? Tiền? Hay danh dự thắng thua?" Tôi mặt nhăn hơn khỉ hỏi.

"Mày đang rất cần tiền đúng không? Vừa hay tao có rất nhiều tiền để trả cho mày, không cần so đo đến mấy đồng bạc lẻ hôm bữa."

"Ồ thế à? Trái gió trở trời tự dưng hôm nay tốt bụng đột xuất thế á?" Tất nhiên là tôi không tin ném cho chúng nó một nụ cười khinh.

"Mày có thể lựa chọn không tin cũng được, nhưng bọn tao đang cần một game thủ giỏi như mày để gỡ gạc những trận thua. Tiền thưởng sẽ gấp đôi gấp ba nếu mày chiến thắng." Nó biết tôi không tin liền đưa ra số tiền thưởng hấp dẫn. Với lại nhìn dáng vẻ bọn chúng không có ý định muốn đánh nhau nên tôi vỗ vai Khôi, nhắc nó buông lỏng cảnh giác.

"Cứ cho là tao chơi giỏi, tao thắng đi. Nhưng ai biết liệu mày có nuốt lời và đợi đến lúc thắng ôm tiền bỏ chạy?" Tiền nhiều nghe thì hấp dẫn thật, nhưng trên đời này có ai đủ tỉnh táo để không bị tiền bạc chi phối không?

"Đơn giản! Nhìn bộ dạng tay xách nách mang của mày, chỉ cần tao thuê trọ cho mày là được chứ gì?" Nó thở ra một câu khiến tôi và thằng Khôi bật ngửa.

Chuyện khó thế mà cũng nghĩ ra được. Đứa nào bị ngu mới đi tin thằng đó nói.

"Tao nói thật! Vì nhà tao kinh doanh nhà trọ, nếu mày không tin có thể hỏi chị Thanh và chị Nhã để xác nhận."

"Này này, nó vừa nhắc tới chị Thanh, đó có phải là chị dâu tương lai hụt của mày đúng không?" Khôi thì thầm vào tai tôi hỏi nhỏ.

Tôi gật đầu, bổ sung thêm một câu:

"Chính mồm anh Vũ xác nhận thì là chuẩn rồi, không sai đâu được."

"Thế mày định tính sao?"

"Thuận nước thì ta đẩy thuyền thôi, còn tính sao trăng gì nữa?"

Bọn tôi thì thà thì thầm với nhau mất một lúc, vậy mà thằng Tiến cùng đồng bọn không tỏ vẻ gì xem chừng là thật, nhưng vẫn phải phòng hờ biết đâu bất ngờ.

"Được tao đồng ý, có qua có lại. Tao thuê trọ nhà mày ngược lại là mày thuê tao chơi game hộ có tiền thưởng đàng hoàng." Tôi quyết định đồng ý lời đề nghị của thằng Tiến dẫu trong đầu có nhiều điểm nghi vấn chưa thể giải đáp.

"Vậy trưa mai gặp nhau vào lúc 11 giờ ở quán Net hôm nọ. Không gặp không về!"

"Ok cứ biết trước vậy đi, mày nổ cho tao địa chỉ nhà trọ, tao qua ngay bây giờ."

Nhìn chúng nó rời đi một đoạn dài, Minh Khôi quay sang đánh một cái lên bả vai tôi, mắng chửi tôi là đứa dễ tin người.

"Ờ mày nói đúng tao dễ tin người nhưng liều ăn nhiều mà, không thử làm sao biết." Tôi không buồn đánh lại nó, thản nhiên thừa nhận.

"Đến lúc bị lừa một vố đau, mày đừng có ôm tao và khóc tu tu như con nít nhé!"

"Ừ bạn Khôi đẹp trai ơi mình bị lừa rồi! Huhuhu! Mày té ra để tao đi tìm phòng trọ!" Tôi giả bộ khóc lóc và mạnh bạo đẩy người nó ra. Đọc‎ thêm‎ các‎ chương‎ mới‎ tại‎ {‎ t‎ 𝒓umt𝒓uyen﹒𝓥n‎ }

"Eh mày đợi tao với!"

.........

Đi theo địa chỉ Tiến nói, quả nhiên có một nhà trọ ở đó thật. Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, khu nhà trọ này cách trường tôi 5 phút đi xe máy, những hôm Khôi không học trùng tiết với tôi, tôi vẫn có thể tự đi bộ được.

Dò hỏi những người xung quanh, ai cũng nói khu trọ này thuộc quyền sở hữu của nhà Tiến, nó không nói dối tôi. Thôi coi như nỗi lo về vấn đề tối nay ngủ đâu đã dẹp bỏ... Hi vọng những ngày sau Tiến không có ý xấu gì với tôi là ổn áp rồi.

"Thằng đó nó không lừa mày thật này Sơn Ca! Khu trọ này nhìn có vẻ an ninh tốt."

"Ừ miễn sao người chủ không phải người khó tính giống mẹ của Giang là ok." Tôi trải tấm ga lên cái giường đơn. Căn phòng này nhỏ hơn so với căn phòng tôi thuê lúc trước một xíu, ở một người không tính là chật chội vẫn tạm chấp nhận được.

"Cái này tao công nhận, chọn người chủ nào uy tín một tí, thoáng một tí mới dễ sống. Khó đăm đăm như mẹ của Giang đến tao cũng chào thua."

Nhắc đến Giang tôi xìu xuống, dường như từ giờ chúng tôi không thể gặp lại thêm một lần nào nữa. Mặc dù cả hai chưa nói lời chia tay chính thức, vậy nhưng trở thành người xa lạ là kết cục không thể tránh khỏi. Thứ tình cảm đầu đời mới nhen nhóm đâm chồi đã bị dẫm nát theo cách phũ phàng nhất thử hỏi ai chẳng hụt hẫng.

Thay vào đó, một thứ cảm xúc không tên bắt đầu thay thế và len lỏi vào trái tim mong manh của tôi. Phải nói sao ý nhở? Tôi ngồi gãi đầu gãi tai hoang mang không biết đường nào mà lần. Ừm... thứ cảm xúc này liên quan đến Vũ... tôi không muốn phải thừa nhận, cũng ghét phải thừa nhận.

Nhưng mà... sau cái đêm hôm qua... khiến tôi phải suy nghĩ thật nhiều. Tôi đã nảy sinh thứ tình cảm không nên có với anh trai của mình rồi sao?