Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 44: Tìm đến tận cửa



"Thế mày nói thử đi, tao phải làm gì hả?" Tôi như cá nằm trên thớt chờ người ta mổ xẻ, nóng lòng hỏi thằng Khôi trong khi nó chả liên quan gì tới mớ rắc rối đang đè lên người tôi.

"Bình tĩnh, ngồi im để tao gọi điện thoại. Mày cứ sồn sồn lên cuối cùng đã không giải quyết được cái gì lại càng rối thêm rối."

Khôi nó lấy điện thoại hỏi Giang và không quên bật loa ngoài cho tôi nghe cùng.

"Ừ thế nhá, cảm ơn mày!"

Nghe giọng nói trầm ấm hơn một tháng không được nghe, tôi ngồi bất động trên ghế quên cả động đậy.

Giọng cậu ấy vẫn như thế, đầy sức truyền cảm và lay động lòng người. Nếu như Vũ không giở trò bỏ thuốc, có phải giờ phút này chúng tôi đã thành một đôi rồi không?

Không đâu! Tôi lắc đầu quầy quậy, trên đời này có tồn tại hai chữ 'nếu như' thì tôi không khổ sở như bây giờ.

Mà đến tôi còn không chắc mình có thật sự vui vẻ khi ở bên cậu ấy không nữa... Nhưng ít ra tôi biết chắc chắn một điều, cảm xúc dành cho anh Vũ ngày một thay thế những rung động đầu đời của tuổi đôi mươi. Tôi rất muốn phủ nhận thứ cảm xúc không nên tồn tại ấy, nhưng rốt cục mọi quyết tâm trở nên vô nghĩa và chính bản thân tôi không thể phủ nhận nó được nữa rồi...

Giang nói nhà trọ chỉ lắp camera ở ngoài và bên trong không lắp thêm cái camera nào để đảm bảo sự riêng tư cho khách đến thuê trọ. Vậy thì video đó từ đâu ra? Nó tự tìm đường tòi ra ý hả? Tôi và Khôi vừa nghe Giang nói vừa hoang mang nhìn nhau.

Kết thúc cuộc gọi, tôi thẫn thờ nhìn điện thoại đã tắt màn hình của Khôi. Hiện tại manh mối còn không có thì biết đâu mà tìm chủ nhân của bài viết và video?

"Bây giờ chỉ có nước báo công an thôi Sơn Ca ạ! Nick đăng tải ảnh và video là nick nặc danh, nếu không phải là hacker chuyên nghiệp thì bọn mình không truy ra được ai làm... "

"Ừm, nhưng tìm ra rồi thì tao nên làm gì tiếp đây?" Tôi ngồi bó gối buồn bã hỏi nó, một câu hỏi đến cả tôi cũng không rõ đáp án là gì. Và nó không trả lời, sầu não thở dài nhìn tôi.

Tìm được hay không đối với tôi mà nói cũng chẳng còn quan trọng. Hình ảnh riêng tư, danh dự và nhân phẩm của tôi đã bị xâm phạm nghiêm trọng. Và dù cho tôi có nhảy sông Hồng tự tử cũng không dễ dàng vớt vát lại tí gì trong sạch đã đánh mất trong mắt người đời.

Thôi ngày mai... khỏi đến trường luôn... mặt mũi bị bôi bác quá sao dám ngẩng mặt nhìn người ta?

Buồn nẫu ruột, Khôi nó về tôi chẳng có tâm trạng nấu nướng, lục lọi gói mì tôm nhai sống để giải quyết bữa tối cho nhanh.

Vừa xử lý xong gói mì tôm bỗng có ai đó gõ cửa phòng tôi.

Tôi nhíu mày, ngoài Tiến và Khôi thì không ai biết tôi trọ ở khu này, ngay cả bố Sơn tôi thỉnh thoảng về chơi còn không hó hé nửa chữ. Mà nhỡ đâu hàng xóm sang nhờ vả gì đó thì sao nhỉ?

Nghĩ vậy tôi không phòng bị, đi ra mở chốt cửa.

Cánh cửa mới hé mở một đoạn nhỏ, đập vào mắt mình là bản mặt quen thuộc khiến tôi quýnh quáng lên vội vàng kéo cửa.

Thế nhưng... Vũ phản xạ nhanh hơn. Anh ta dùng tay chặn lại hành động hoảng loạn như nhìn thấy ma là bỏ chạy từ tôi, thành công lách người vào trong.

"Một tháng không gặp, em không vui khi nhìn thấy anh hử?" Vũ thân mật nắm lấy bàn tay run rẩy của tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ trìu mến.

Vui sao nổi? Tôi gặp rắc rối lớn vì anh cả đấy!

Tôi muốn hét như thế lắm nhưng não nhanh hơn miệng nên kìm lại được.

Cả tháng nay tôi tránh anh như tránh tà... Hôm nào rảnh rang về nhà, tôi toàn căn giờ và tránh lịch nghỉ ngơi của Vũ mà về thăm bố. Có nhà để về mà chưa một lần về một cách đường hoàng nghĩ tủi thân lắm chứ. Nhưng biết làm sao được, sau đêm ấy tôi rất ngại giáp mặt anh.

Với cả, làm sao Vũ tìm đến đây được hay vậy? Tính làm tình làm tội tôi nữa sao? Mỗi thằng Khôi nó biết chuyện, chính nó nói cho anh ta biết?

Tôi giãy ra nhưng không thể thoát được gọng kìm của anh. Quá nhiều sự ức chế trong một ngày, tôi hét lên:

"Sao? Anh muốn gì? Anh muốn tôi chết và lượm xác tôi ở ngoài đường mới hả lòng hả dạ có đúng thế không?"

"Em làm sao vậy? Chuyện gì khiến em tức giận thế này?" Anh thấy tôi la lên có chút hoảng liền hỏi dồn dập. "Mau nói cho anh nghe xem nào."

"Không có gì."

Phát hiện thái độ của mình quá lố, ngay tức khắc tôi điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng hạ tông giọng xuống mức thấp nhất trong khả năng.

"Ai nói cho anh biết em thuê trọ ở đây? Là thằng Khôi? Nó là tay trong của anh từ khi nào?" Đến lượt tôi hỏi anh dồn dập như vũ bão hòng lấp liếm sự bất thường vừa rồi.

"Không cần phải dùng tới cách tầm thường như thế, anh có vô vàn cách để biết em đang ở đâu." Vũ tự tin vừa nói vừa kéo tôi vào lòng, trao cho tôi một cái ôm ghì. "Suốt một tháng bị em trốn tránh, em có biết em đã khiến anh phát điên lên rồi không?"