Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 47: Chuốc say



Từ một lò đào tạo là người bố quốc dân, cái tôi tin là khả năng nội trợ của Vũ chứ không phải là con người anh ta.

Nói chuẩn xác hơn, sống với nhau đã lâu nên có nhiều thứ không phòng bị, cho nên để bản thân bị sập bẫy một lần quá dễ dàng đã khiến tôi phát tởm đến già. Cuộc đời có quá nhiều chữ ngờ, từ bất ngờ lọ đến bất ngờ chai, nói chung gì cũng chẳng thiếu. Ai biết trong lúc tôi không để ý anh ta có bỏ thuốc gì vào trong đồ ăn thức uống hay không.

"Này! Anh lại định làm cái bài như hôm trước ý hử?" Nhìn bàn ăn, tôi giả vờ bĩu môi không thèm động vào.

"Bài nào? Em lại nói sai về anh rồi! Em cứ vậy sẽ làm anh tổn thương đấy, có biết không?". Đam Mỹ Trọng Sinh

Tổn thương cái đầu mọe nhà anh! Tôi định hỗn láo chửi một câu như này lắm nhưng vội kìm lại vì ngây người. Anh Vũ nhìn tôi cười là lạ sao sao ấy, không phải nụ cười nhây trêu ghẹo tôi như bao lần, cũng chẳng phải là nụ cười tràn ngập sự ẩn ý. Thoạt nhìn, đó là một nụ cười rất ấm áp làm tan chảy lớp băng mỏng tôi cố gắng xây đắp lên. Ánh mắt thì chan chứa biết bao tình cảm khó biểu đạt hết thành lời.

Đã vậy, dưới ánh đèn cầy mập mờ, gương mặt đẹp trai như tạc tượng của anh ấy hiện rõ lên một cách sắc nét. Sao anh có thể đẹp trai như vậy được nhỉ? Rõ ràng cùng chế độ dinh dưỡng như nhau, anh thì đẹp còn tôi nhìn trông như con đàn ông thế này? À quên! Chúng tôi không phải anh em ruột, hai bộ gene khác biệt thì giống nhau thế quái nào được!

"Em nghĩ anh bỏ thuốc vào thức ăn hả? Dưới sự giám sát của em, anh nào dám có gan đó! Em đói rồi phải không? Lúc hấp tôm anh nghe thấy tiếng bụng em réo."

Lời này của anh tôi không phản bác lại được, cứng miệng nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện trước mặt mình.

Hình như... mọi thứ liên quan đến tôi anh đều để ý rất kỹ càng tới từng chi tiết nhỏ. Từ xưa đã thế, không phải bây giờ mới thể hiện cho tôi thấy. Kỹ càng đến mức tôi tự hỏi liệu anh ấy có coi tôi như một đứa trẻ không... Mà dù có coi tôi là đứa trẻ, anh đã không biến tôi thành một người con gái không còn trinh trắng!

Rốt cuộc đây gọi là gì? Là tình yêu như lời anh nói ư? Hay là một thứ gì đó khác tôi chưa biết để gọi tên?

Thấy tôi không nói gì, anh tự nhiên cầm lấy đĩa ăn của tôi, giúp tôi bóc vỏ con tôm hùm cỡ đại, lấy hết thịt tôm bên trong và để gọn một góc ở trong đĩa.

Bóc xong, Vũ đặt vào chỗ cũ, lên tiếng thúc giục:

"Đồ hải sản để nguội ăn vào sẽ thấy tanh và không còn ngon nữa. Thật sự anh bỏ cái gì vào đâu, em mau ăn đi."

Nghe lời anh giục, tôi âm thầm nuốt nước bọt, cầm dao và dĩa lên bắt đầu ăn. Anh cũng vậy, trước tiên cầm chai rượu vang rót vào hai ly và tự bóc tôm cho chính mình.

"Dùng chút rượu vang đi. Đừng từ chối, vì trong rượu vang trắng có chứa rất nhiều axit mang vị chua và tannin mang vị chát. Điều này giúp phá vỡ các phân tử chất béo, làm giảm độ ngậy và cân bằng đặc tính lạnh đặc trưng của hải sản. Với cả, loại rượu này nồng độ cồn nhẹ, uống vào không say được. Chỉ là, nó sẽ khiến tâm trạng em được thư giãn ngay thôi." Vũ đẩy ly rượu vang vừa rót sang chỗ tôi.

Đúng là bác sĩ có khác, thở ra câu nào là câu nấy đều dựa vào góc độ khoa học. Anh mà biết từ hôm ra thuê trọ tôi chưa có một bữa ăn nào tử tế chắc kêu ầm lên cho mà xem! Khéo khi về lại méc bố nữa ấy chứ!

Và lại anh nói cũng có ý đúng, lợi ích của rượu bia tôi cũng từng đọc qua trên mạng, chẳng qua chưa có dịp kiểm chứng đấy thôi. Đúng lúc hôm nay gặp chuyện phiền não ở trong lòng cần giải tỏa cộng sẵn tính tò mò, tôi cầm ly rượu lên lưỡng lự nhìn thứ chất lỏng màu vàng rơm đang sủi bọt tăm.

Chả biết có đáng tin được không đây... Hừm, để xem! Tôi giương mắt nhìn anh, gương mặt lúc này đang tràn đầy sự uy tín... và bất giác tôi nghe theo như có ma lực điều khiển trí não của mình...

Ờm, một ly chắc là không sao đâu, không đủ để tôi say. Thôi, cứ tin là như vậy đi! Đang ở trong miệng sói, đằng nào cũng chết!

Nghĩ thế, tôi thử nhấp nhẹ một hớp. Mang hương vị của các loại trái cây như: nho, lê, táo, cam, bưởi,… tất cả như trộn lẫn vào nhau tạo thành một vị chua dịu nhẹ, uống vào khá vừa miệng tôi.

"Em đã no chưa? Có muốn ăn thêm gì không?" Vũ hỏi ngay sau khi tôi ăn xong miếng thịt tôm cuối cùng.

Tôi lắc đầu, do lúc chiều ăn mì tôm sống nên bụng hơi lưng lửng, không có nhu cầu nạp thêm đồ ăn. Nhưng cái thứ chất lỏng ở trước mặt này khiến tôi say mê như điếu đổ. Uống hết một ly rồi lại một ly, đòi Vũ rót cho bằng được.

"Em đang có dấu hiệu say rồi, nghe lời anh đừng uống nữa!"

"Em không có say! Anh cứ kệ em!" Tôi ợ một cái, vùng vằng đòi uống thêm.

"Chết tiệt! Biết trước anh đã không cho em uống!"