Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 57: Duyên gặp gỡ



"Nào, đừng căng thẳng con gái. Con mau vào đi." Cô hiệu trưởng cười hiền từ mời tôi đi vào.

Tôi bẽn lẽn đi vào trong. Nhìn căn phòng giản dị, hơi tồi tàn nhưng thường xuyên được quét tước sạch sẽ, tôi nén một tiếng thở dài. Có vẻ số tiền từ các nhà hảo tâm, các nhà từ thiện cô hiệu trưởng đều dành hết trong việc chăm sóc bọn nhỏ và xây dựng lại nơi tránh nắng tránh mưa cho các em nhỏ.

"Mong con thông cảm, gian phòng tuy cũ nhưng vẫn còn có thể trưng dụng thành một văn phòng hiệu trưởng. Vậy con mau nói đi, con tìm đến đây có việc gì?"

"Dạ, con tìm bác là muốn hỏi những việc liên quan tới 10 năm về trước." Tôi hồi hộp, 10 ngón tay trắng bệch đan chặt vào nhau.

"10 năm trước?" Hai hàng lông mày cau chặt, khuôn mặt hiền hậu bầu bĩnh của cô hiệu trưởng khẽ nghiêng sang một bên vì ngạc nhiên.

"Vâng, 10 năm trước đứa trẻ này tức là con đã từng được đưa vào đây. Cô có nhớ chút gì hay có ấn tượng gì liên quan đến đứa bé này không ạ?" Tôi đưa tấm ảnh chụp gia đình với bố Sơn và anh Vũ vào năm tôi 10 tuổi cho cô Liên xem.

"10 năm trước... 10 năm trước... để bác nhớ lại." Cô hiệu trưởng lẩm bẩm, và rồi câu tiếp theo khiến tôi chết điếng. "Bác đã có tuổi nhưng đầu óc rất minh mẫn. Quả thực... đây là lần đầu tiên bác nhìn thấy tấm ảnh này. Con nói mình là đứa trẻ trong bức ảnh, nếu thực sự con từng đến đây lẽ ra ngay từ đầu bác phải nhận ra con trước thì mới đúng. Nhưng đáng tiếc, thật sự đây là lần đầu bác cháu ta gặp nhau."

"Không thể nào!" Tôi không thể kìm chế cảm xúc hỗn độn ở trong đầu, bật dậy kêu lên. "Những điều bác nói là thật ạ?"

"Là thật, con gái à!" Cô hiệu trưởng gật đầu khẳng định chắc nịch.

Tôi ngã ngồi xuống ghế, sự việc đang dần đi quá xa so với những điều tôi từng tưởng tượng...

Nếu vậy... bố và anh Vũ nói dối tôi ư? Họ vẫn luôn lừa tôi? Có đúng thế không? Sơn Ca ơi, mày phải làm gì đây? Mày cứ để mọi thứ kết thúc và đâm vào ngõ cụt như vậy ư?

Tôi thất vọng kéo vali rời khỏi nơi hạnh phúc này. Tâm An... giờ thâm tâm tôi không còn cảm nhận an nhiên là thế nào nữa rồi...

Trước khi rời đi, tôi trao tận tay cô hiệu trưởng một phong bì dày cộp, bên ngoài không đề tên người gửi. Không quên nhắc khéo cô Liên đây là tấm lòng từ một người xa lạ gửi tới cô nhi viện không đáng nhắc đến. Hy vọng với số tiền ít ỏi này các em nhỏ có đủ cơm ăn áo mặc và sách vở.

...

Hiện tại tôi đang có mặt ở dưới chân ngọn đèn của hải đăng Hòn Dấu. Và đây chính là ngọn hải đăng lâu đời nhất Việt Nam với tuổi đời lên tới hơn 120 năm.

Tôi đứng dựa vào lan can, lẳng lặng ngắm nhìn cảnh đẹp ở phía dưới. Phóng tầm mắt ra xa là bãi biển Đồ Sơn vắng teo. Trời đang giữa mùa đông, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống không đủ sưởi ấm cơ thể lạnh tê tái, cảm giác cô đơn càng làm trái tim tôi thêm phần nặng trĩu. Xung quanh đây chẳng có lấy một bóng dáng của khách thập phương nên cảnh vật lẫn không gian có phần vắng vẻ... Chỉ có gió mùa lạnh cắt da cắt thịt, chỉ có sóng biển dữ tợn xô mạnh vào bờ... một mình tôi đứng cô độc ở trên cao có chút run rẩy.

Một giọng nói từ tính vang lên sau lưng khiến tôi bất giác đứng thẳng người:

"Cháu đi du lịch một mình à?"

Tôi quay người nhìn. Đó là một người đàn ông trung niên có dáng người cao lớn, ông ấy có gương mặt dữ tợn bởi một vết sẹo dài từ trên trán kéo xuống má phải. Chắc vì vết thương đó nên ông đeo bịt mắt che đi mắt phải.

Nhìn dáng vẻ khiếp người như một vị Hộ pháp, tôi bình thản đứng nhìn chăm chú. Đổi lại là người khác, khỏi cần bàn cãi là biết họ ngất luôn tại chỗ chứ không đứng vững như tôi. Truyện Đô Thị

Nhưng cái tôi quan tâm nhất không phải là khuôn mặt dọa người kia, mà là bộ đồ vest trên người đàn ông bí ẩn đó.

"Chú không thấy lạnh à?" Câu này vừa thốt ra tôi thầm mắng bản thân mình gan dạ quá rồi. Theo lý mà nói, gặp người lạ đến bắt chuyện thì phải bỏ chạy ngay đi chứ. Nào ai như tôi, chán sống hay sao lại thản nhiên hỏi một câu ngớ ngẩn thế không biết...

Bất ngờ hơn, ông chú đó ngoài bật cười sang sảng ra cũng không biểu lộ thêm cảm xúc nào khác trên gương mặt dữ dằn...

"Cảm ơn cháu đã quan tâm, nhưng chú quen rồi không thấy lạnh."

Trong lúc tôi không biết tiếp lời như thế nào, bỗng nhiên tôi cứng người vì câu hỏi đường đột của chú:

"Có phải một tiếng trước cháu từ trại trẻ mồ côi Tâm An đến đây?"

"Dạ... sao chú biết thế ạ?" Tôi bắt đầu thấy sợ hãi, cả người run như cầy sấy.

Như đã nhìn thấu mục đích của tôi, ông chú thần bí mỉm cười một cái rồi nói tiếp:

"Mọi chuyện liên quan tới cháu, chú đều biết hết. Ngay cả lý do vì sao cháu tìm đến trại trẻ mồ côi Tâm An, chú nắm rõ trong lòng bàn tay."