Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 85: Quá khứ của anh (6)



Đêm đó em bị thương không hề nhẹ, tôi không một giây chần chừ vội tức tốc đưa em vào bệnh viện cấp cứu. Em của khi ấy yếu lắm, người be bét máu và lâm vào tình trạng bất tỉnh nhân sự.

Bác sĩ nói do cú va chạm khá mạnh, em bị tổn thương trên đầu nên khả năng cao em sẽ bị mất trí nhớ. Ngoài ra lúc khám tổng quát, trên người em cũng không có vết thương nghiêm trọng nào khác, chỉ bị xây xước nhẹ vì kính ô tô vỡ văng vào người.

Khoảng 5-6 ngày sau em hồi phục và tỉnh lại. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của bác sỹ, em bị mất trí nhớ... không nhớ ra mình là ai, không nhớ ra cả vụ tai nạn đó luôn.

Thấy em quá đáng thương, hoàn cảnh em thế này mà nhẫn tâm đưa em vào trung tâm bảo trợ xã hội thì tôi không đành lòng. Thế là tôi bèn xin phép bố đưa em về cùng và nhận em làm con nuôi.

Bố không những không phản đối mà còn ủng hộ quyết định của tôi. Em có biết không, chú chim Sơn Ca của anh? Kể từ khi gia đình này có thêm một bé con miệng lúc nào cũng líu lo, ríu rít tiếng nói cười vui vẻ... ngôi nhà vốn tẻ nhạt chỉ có bóng dáng hai người đàn ông dần dần có thêm sức sống...

Bố có người để nói chuyện, và tôi có người lẽo đẽo bám sau lưng mình...

Em của 10 tuổi bụ bẫm và đáng yêu lắm ý. Ai nhìn cũng chỉ muốn cưng nựng và hôn chụt lên cặp má bánh bao đó thôi.

Đã thế lại còn rất quấn người, em rất thích ngồi lòng tôi bắt tôi kể chuyện xong mới chịu đi ngủ. Đi làm về tuy rất mệt mỏi nhưng tôi vẫn cố kể hết câu chuyện cho cô nhóc này nghe. Và lần nào cũng đều vậy, chưa kể xong câu chuyện đã thấy em gật gà gật gù và ngủ gục luôn trên đùi tôi.

Sao em có thể đáng yêu như vậy nhỉ? Trẻ con đứa nào lớn chừng đấy cũng đáng yêu giống vậy sao?

Tôi đặt em nằm ngay ngắn trên giường, mới tí tuổi đầu cái nết ngủ đã xấu rồi. Dự là lớn lên sẽ ương ngạnh và khó bảo lắm đây.

Hồi đưa em về, tôi không biết ngày sinh tháng đẻ của em nên tôi đã lấy luôn ngày em gặp tai nạn làm ngày sinh nhật. Nghe hơi tùy tiện có đúng không?

Nhưng nói qua cũng phải nói lại, trong thâm tâm tôi muốn em ghi nhớ ngày sinh nhật đặc biệt này. Ngày mà em đến với gia đình tôi, ngày mà em đã mất mái ấm vốn có của mình... cho dù em của hiện tại không nhớ gì hết.

Trẻ con lớn nhanh như thổi... Chớp mắt một cái bốn năm trôi qua, em bước sang tuổi thứ 14. Cô bé bụ bẫm năm nào giờ đã bắt đầu trổ mã bước sang tuổi dậy thì. Em cũng không còn sở thích ngồi vào lòng tôi, bắt tôi kể chuyện như trước đây nữa.

Bỗng một tối tôi đi làm về, đèn đóm trong nhà không thấy bật lên tôi tá hỏa bật hết điện lên và chạy lên tầng tìm em. Gọi bố cũng không thấy đâu, tôi hoảng sợ nghĩ thầm, không lẽ nhà bị trộm ghé thăm.

Tôi gọi cửa phòng em mãi nhưng không thấy em trả lời, tôi chạy sang những phòng khác tìm cũng không thấy tung tích hai bố con đâu. Mãi lúc sau quay lại, tôi mới phát hiện em đang nhỏ giọng gọi mình, cứ đứng thập thò mãi ở trong cửa phòng.

"Anh gọi sao không trả lời hả?" Tôi vừa bực vừa tức quát em, đi làm về mệt mỏi bị hù dọa một trận như vậy sao không bực tức cho được.

Lúc ấy em có nhớ mình có vẻ mặt như thế nào không? Em khóc lóc nói mình sắp chết rồi, tôi hỏi: "Tại sao em lại nói thế?" Em hồn nhiên bảo là lúc đang đi vệ sinh thì thấy một vệt máu liền tưởng mình bị ung thư hay bị bệnh nan y gì đó, miệng liên tục thút thít vừa khóc vừa kể lể.

Nghe xong, tôi cười phá lên... Em đỏ mặt trách tôi là đồ nhẫn tâm, biết em sắp chết còn cười to nữa.

Tôi nhịn cười xoa đầu em, kêu em tắm rửa sạch sẽ và hứa sẽ nói thật kỹ cho em biết mình đang gặp phải vấn đề gì. Em nghe lời đi lấy quần áo, còn tôi đi mua mấy thứ đồ cần thiết.

Cũng tại nhà không có đàn bà con gái, cũng chẳng ai lôi ra chuyện tế nhị này nói cho em biết. Bố thì không nói làm gì, tôi bận rộn với công việc ở bệnh viện thì càng không có thời gian.

Mà sao em ngây ngô thế nhỉ? Nhà có lắp đặt mạng wi-fi hẳn hoi, cái việc đơn giản nhất là tra cứu trên mạng cũng không làm là thế nào?

Trên tay cầm một bịch nilon màu đen, tôi mở cổng vừa lúc gặp bố từ cổng nhà hàng xóm đi ra. Bố bảo nhà hàng xóm bị hỏng máy bơm, không biết sửa thế nào nên gọi bố sang và nhờ bố xem giùm.

Hèn gì tôi gọi chẳng thấy bố bảo gì, hóa ra là bố không có ở nhà.

Tất nhiên bố cũng phát hiện cái thứ đen sì trên tay tôi rồi, bố có hỏi tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

Về đến phòng, em đã ngồi đợi sẵn ở ghế. Tôi dặn em làm theo hướng dẫn sử dụng in trên bao bì, muốn thắc mắc gì thì lát nữa hỏi sau.