Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 90: Quá khứ của anh (11)



Sáng ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy bởi tiếng gõ cửa dồn dập...

"Sơn Ca! Sơn Ca! Cậu có ở trong đó không?"

Người đang gọi là Giang, tôi cau mày vì nhớ lại mấy lời cảnh báo của bố...

Bố nói rằng em khá thân thiết với cậu ta, nếu tôi không khéo léo sẽ mất em như chơi...

Tôi nhổm dậy, nhìn cơ thể lõa lồ nằm bên cạnh mình, tôi thầm nghĩ: "Cơ hội ngàn năm có một, sao mình không lợi dụng nó để chặt đứt những gì cậu ta tơ tưởng về em?"

Nghĩ vậy, tôi mặc quần áo lên người đi ra mở cửa.

"Chú Vũ? Sao chú lại ở đây?" Giang sững sờ khi thấy người mở cửa là tôi.

"Tôi không ở đây thì ở đâu? Cậu tìm Sơn Ca hả? Sơn Ca đây... con bé đang nằm trên giường kia kìa!"

Giang tái mặt chần chừ không dám đi vào, tôi không khách khí lôi cậu ta vào trong...

"Chú Vũ! Chú làm gì vậy?"

Đúng như tôi nghĩ... Sau khi chứng kiến cảnh tượng trên người em chỉ có một cái chăn nhung đắp hờ lên thân thân thể trần truồng, cậu ta hét toáng lên.

"Làm gì à? Làm như cậu thấy đấy!" Tôi ngồi xuống, vừa nói vừa cố tình bóp vào mông em cho cậu ta thấy. "Chúng tôi không phải anh em ruột. Ngủ với nhau là chuyện hết sức bình thường."

Giang đứng chết trân nhìn tôi như nhìn kẻ thù không đội trời chung. Để cậu ta hoàn toàn hết hy vọng, tôi tiếp tục nói mấy lời tàn nhẫn hơn trước.

"Cậu Giang này! Có thể cậu không chấp nhận nhưng không ai có thể ngăn cấm chúng tôi đến với nhau, kể cả pháp luật! Vậy nên từ giờ... làm ơn hãy tránh xa người phụ nữ của tôi, có được không? Hãy biết mất khỏi tầm mắt và đừng xuất hiện trước mặt cô ấy. Nếu cậu không nghe tôi và còn lảng vảng quanh Sơn Ca... tôi không biết mình sẽ còn làm ra những chuyện kinh khủng gì nữa đâu!"

Sau những lời tuyên bố chủ quyền của tôi, Giang bỏ về.

Cũng thấy thương thật, cú shock đầu đời mà... Nhưng ai bảo cậu ta ngó ngàng đến người tôi thương?

Chắc giờ cậu ta không dám bén mảng cạnh em nữa nhỉ?

Lần này tôi có thể yên tâm kê cao gối ngủ rồi... Tôi vui đến nỗi còn có tâm trạng gọi ship cho em một suất Bibimbap - món cơm trộn em thích ăn nhất. Được cái từ nhỏ đến lớn em khá dễ nuôi, không bị kén ăn hay dị ứng với món nào.

Nhưng tôi không vui được lâu... em nổi cáu với tôi. Thôi được, cái gì cũng cần thời gian, tôi sẽ cho em thời gian chấp nhận chuyện này.

Ngay trong buổi chiều hôm đấy, tôi có lịch khám thai sản. Cầm trên tay hồ sơ bệnh án mang tên Tăng Cẩm Khê, tôi cau mày... Không lẽ là?

Quả nhiên người đến khám là cô ta. Nhưng cô ta không phải là tới khám thai, cô ta làm gì có thai mà khám... mục đích thật sự là tới tìm gặp tôi.

Tôi cũng không nghĩ người đến tìm mình là người phụ nữ tên Tăng Cẩm Khê đó. Tôi và cô ta nói qua nói lại vài câu. Đa phần tôi thấy phiền vì cô ta toàn khơi gợi mấy chuyện cũ mèm của quá khứ. Chắc cô ta cũng biết mình bị tôi coi là không khí bèn tức giận hét lên: "Đừng nói là... anh vẫn vương vấn em đấy nhá?"

Vương vấn? Ha! Thật nực cười! Tôi chẳng hiểu tại sao cô ta lại tự tin nói một câu như vậy vào 10 năm sau. Cô ta đã quên mất những gì đã gây ra cho tôi hay sao?

Tôi chưa từng gặp người nào mặt dày như cô ta!

"Cô ngủ mơ giữa ban ngày à? Tôi đã quên cô và yêu người khác rồi. Sớm thôi, đợi đến khi cô ấy tốt nghiệp, chúng tôi sẽ kết hôn."

"Anh định lấy em gái của mình thật hả?" Tăng Cẩm Khê cười nửa miệng, như thể cô ta nắm rất rõ những việc xảy ra trong vòng 10 năm này của tôi.

Tôi nhăn mày. "Cô đã biết những gì về gia đình tôi?"

"Tất cả. Bao gồm việc anh không trong sáng với chính cô em gái mình đem về nuôi." Miệng cô ta càng cười tươi hơn. "Anh đang hoảng sợ thì phải. Em chỉ hỏi vậy thôi, không có ý nào khác đâu. Đằng nào mục đích hôm nay em đến là để chào hỏi anh sau 10 năm ở nước Mỹ, chào hỏi xong em liền đi về không làm phiền tới công việc của anh nữa được chưa?"

Kẻ ngu ngốc mới tin lời cô ta nói!

Nhìn bản mặt tự tin quá thể đáng đó, rõ ràng là cô ta đã chuẩn bị từ trước rồi mới đến đây. Không phải tự dưng cô ta lại nói mấy lời thừa thãi này, chắc chắn cô ta đang ngụ ý điều gì đó mà tôi chưa nhận ra.

Tôi bèn lên tiếng đuổi khách: "Thế thì cô còn không mau đi?"

"Ok ok, em đi ngay đây!" Cô ta đứng dậy và rời đi như một cơn gió quái đản.

Rốt cuộc cũng chịu đi, tôi thở phào cầm cốc cafe đã nguội ngắt từ lâu uống một ngụm.

Một lát sau, thám thử gọi đến báo rằng em bị người ta đuổi khỏi nhà trọ...

Tôi hẹn gặp Tiến, thằng nhóc này bớt hung hăng hơn trước rất nhiều, nhất là sau cái hôm nó bị tôi dọa báo công an đến gô cổ nó. Cho nên tôi bảo cái gì nó nghe lời tôi răm rắp.

Số tiền em nhận được sau mỗi lần chiến thắng toàn là tiền túi của tôi hết đấy... Còn phòng trọ, cũng là tôi tìm giúp em đấy. Những gì Tiến nói chẳng qua là lấy danh nghĩa của nó thôi, thực chất người đằng sau âm thầm giúp em vẫn là tôi.