Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần

Chương 207: Khiết Nhan học võ công



Lời nói chói tai này làm tim Kha Vũ Dương đau xót.

Trước mặt nhiều người như vậy, thế mà người này lại dám coi thường ông ta.

Sắc mặt Kha Vũ Dương tái mét, vung hai nắm đấm bất ngờ vọt về phía thân vệ.

Lúc này, vị thân vệ kia hừ lạnh một tiếng, đột nhiên tăng tốc, cũng nhằm phía Kha Vũ Dương.

Tên khốn nạn này dám ức hiếp công chúa nhỏ của quân đoàn Cuồng Long, dám ủ mưu uy hiếp Long soái, quả là không thể tha thứ.

“Ầm ầm ầm!”

Lúc này đây, Kha Vũ Dương liều mạng tấn công, chưởng đấu chưởng, quyền đấu quyền.

Tốc độ chiến đấu của hai người vô cùng nhanh chóng, có rất nhiều người nhìn mà muốn hoa cả mắt.

Vào lúc hai người đánh nhau được mười mấy chưởng, thân vệ bỗng nhiên phát lực thẳng tay tung một chưởng đấm lên ngực Kha Vũ Dương.

“Á!”

Kha Vũ Dương kêu lên một tiếng, ngay sau đó lảo đảo ngã ra phía sau, lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.

Lúc này, những người đi đường và đám học trò võ quán đã ngây như phỗng.

Bọn họ ngàn lần không ngờ rằng Kha Vũ Dương lại bị người khác đánh ngã xuống đất, mà chẳng có sức lực đánh trả.

Trên thực tế, công lực Kha Vũ Dương cũng không yếu.

Chỉ tiếc ông ta gặp phải lính tinh nhuệ của quân đoàn Cuồng Long.

Nhưng thân vệ này chính là những Thiết Huyết tinh nhuệ đã đi theo Ngô Đình Khải tung hoành khắp chiến trường lớn.

Trong số những người họ, chỉ gần lôi đại một người ra, đều là những người đã từng lăn lộn trong biển máu.

Những Thiết Huyết tinh nhuệ từng trải qua núi đao biểm lửa đương nhiên không phải là người mà một quán chủ quanh năm luyện võ thuật theo kịch bản như Kha Vũ Dương có thể thắng nổi.

Kha Vũ Dương gian nan đứng dậy, cất giọng nặng nề nói: “Rốt cuộc chúng tôi đã đắc tội mấy người chỗ nào?”

Ông ta thật sự rất uất ức, tự nhiên đang yên đang lành bị đánh một trận, lại còn chẳng biết mình sai ở đâu!

Nghĩ đến đây, ông ta đột nhiên cảm thấy hơi tức nghẹn.

Huyết Đồ hừ lạnh nói: “Nguyên nhân thì tôi đã nói với ông rồi, tôi không muốn nói lại lần thứ hai.”

“Hôm nay chỉ là một bài học nho nhỏ.”

“Xin khuyên ông một câu, làm việc cẩn thận một chút.”

“Có một số người, ông không đắc tội nổi.”

Nói xong, Huyết Đồ ném bảng hiệu trong tay cho Kha Vũ Dương, xoay người lên xe đi mất.

Cái bảng hiệu này, với anh ấy mà nói chẳng có ích gì.

Nhìn đoàn xe của đám người Huyết Đồ dần rời đi, Kha Vũ Dương cảm thấy rất ngạc nhiên.

Chỉ vậy rồi đi mất?

Những người này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Hành vi kỳ quái như vậy thật sự khiến người ta không thể hiểu nổi.

Nhìn vẻ mặt kỳ quái của đám người đi đường, Kha Vũ Dương cầm bảng hiệu, sa sầm khuôn mặt đi vào võ quán.

Hôm nay đã mất sạch mặt mũi!

Võ quán Hám Sơn đã nhanh chóng đóng cửa lại, tất cả học trò trong võ quán tụ tập lại với nhau, vẻ mặt nghiêm túc.

Kha Vũ Dương đứng phía trên cùng, sa sầm mặt nhìn đám học trò.

Nghĩ đến lời của Huyết Đồ, Kha Vũ Dương trầm giọng nói: “Các học trò đều nghe rõ cho tôi, tất cả mọi người tự ngẫm lại xem gần đây có ai đắc tội với một cô bé nào không.”

“Chuyện hôm nay rất có thể là một công chúa nhỏ của dòng họ lớn nào đó làm ra.”

“Sau khi nghĩ kỹ lại xong lập tức báo cáo lại cho tôi.”

“Đến lúc đó, cần xin lỗi phải xin lỗi, cần nhận lỗi phải nhận lỗi, không ai được chậm trễ!”

“Rõ!” Các học trò đồng thanh dạ một tiếng.

Sau khi dặn dò những chuyện này xong, Kha Vũ Dương lo lắng sốt ruột đi ra phía sảnh đường phía sau.

Nếu chuyện này không xử lý tốt, rất có thể võ quán Hám Sơn sẽ rước lấy tai họa ngập đầu.

Phải biết rằng rằng người ra tay chỉ là một tên đàn em bình thường!

Còn tên đàn ông thô lỗ dẫn đầu mãi chưa hề ra tay.

Một tên đàn em đã lợi hại đến thế, vậy thủ lĩnh phải lợi hại đến mức nào chứ?

Quả thực không dám tưởng tượng!

Cao thủ như thế chỉ có những thế gia võ cổ truyền mới nuôi nổi.

Trong hậu đường, một phụ nữ mập mạp đang thảnh thơi uống trà.

Lúc này, bà ta liếc mắt nhìn thấy Kha Vũ Dương đi đến.

Người phụ nữ lập tức bước lên, hỏi: “Anh họ, bên ngoài có tiếng cãi vã ồn ào, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Xảy ra chuyện gì?

Ông đây bị người đánh!

Vừa nghe thấy câu hỏi này, Kha Vũ Dương đã bừng lửa giận.

Ông ta tức giận nói: “Cô đừng làm rộn!”

Nói xong, ông ta ngồi xuống ghế nóng lòng chờ học trò báo tin tức.

Tuy rằng hai phái hắc bạch ở thành phố Thục cũng có nể mặt ông ta, nhưng nếu so với những dòng họ lớn hàng thật giá thật thì chẳng là cái thá gì!

Nghĩ đến trong lúc vô tình ông ta chọc giận một dòng họ lớn, Kha Vũ Dương đã cảm thấy hốt hoảng.

Người phụ nữ mập mạp nhìn thấy sắc mặt khác thường của Kha Vũ Dương thì cũng không dám hỏi nhiều.

Bà ta dùng ánh mắt ra hiệu cho người đàn ông trọc đầu, sau đó đi đến cạnh Kha Vũ Dương nói: “Anh họ, nếu không có việc gì thì tụi em về trước nha!”

Trước khi đi, bà ta còn to tiếng nói: “Anh họ đừng quên ngày mai đi dạy cho tên đàn ông bám váy phụ nữ kia một bài học nhé!”

Kha Vũ Dương đang phiền muộn nghe thấy bà ta lải nhải, bực bội nói: “Biết rồi, em về trước đi!”

“Ngày mai tôi sẽ đi cùng em một chuyến!”

Nghe thấy tiếng đáp lời, người phụ nữ mập mạp vui vẻ đi ra ngoài!

Bây giờ bà ta chỉ ngóng trông thời gian trôi qua nhanh một chút, chờ ngày mai đến giờ đi học sẽ đi bắt Ngô Đình Khải.

Bà ta rất muốn xem thử khi cái tên đàn ông bám váy vợ kia thấy anh họ bà ta, cũng chính là Tán Thủ số một Thục Châu – Kha Vũ Dương, thì sẽ có vẻ mặt thế nào.

.....

Trong sân

Sau khi Lý Như Ý trở về, Khiết Nhan đã lập tức nhào vào trong lòng mẹ.

Cô bé nói to: “Mẹ, con muốn học võ công!”

Học võ công?

Lý Như Ý hơi ngẩn ra.

Lúc trước cô bé đã từng nói bây giờ cô bé vẫn còn nhỏ, không nhất thiết phải học võ công sớm vậy.

Hơn nữa, học võ công rất vất vả rất mệt!

Tại sao hôm nay lại muốn học võ công?

Lý Như Ý khẽ nói: “Tại sao bé cưng lại bất ngờ muốn học võ vậy?”

Khiết Nhan lớn tiếng đáp lời: “Bé cưng phải bảo vệ cha mẹ, còn phải bảo vệ bé Xám!”

Hôm nay sau khi Khiết Nhan nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của ông Hiệu trưởng, trong lòng thấy hơi sầu lo.

Lúc này, Ngô Đình Khải nghe thấy cô bé nói như vậy, lập tức nói: “Được đó!”

“Cha có thể dạy con tuyệt thế võ công Đả Biến vô địch thiên hạ!”

Nói xong câu đó, Ngô Đình Khải nhíu mày.

Nhưng võ công của anh không hợp cho con gái luyện tập, quá trình tu luyện quá tàn khốc và đẫm máu!

Nếu đã nếm trải, đương nhiên Ngô Đình Khải không mong Khiết Nhan lại phải trải qua lần nữa.

Khiết Nhan nghe Ngô Đình Khải nói xong, khuôn mặt nhỏ nở một nụ cười tươi.

Ngay sau đó cô bé nhìn Lý Như Ý với ánh mắt chờ mong, hy vọng sẽ được mẹ đồng ý.

Lý Như Ý nghe thấy Ngô Đình Khải nói vậy, không nhịn được mà trợn mắt.

Một cô bé, đâu cần tới đánh đánh giết giết đâu!

Cô chỉ hy vọng Khiết Nhan là một cô bé ngoan, từ từ trưởng thành là được.

Nhưng nghe cô bé nói, thấy ánh mắt chờ mong của cô bé, Lý Như Ý không đành lòng từ chối.

Cuối cùng, trải qua một hồi phân vân, cô gật đầu, nói: “Được!”

“Có điều học võ công rất vất vả, nếu con đã chọn thì không được bỏ dở nửa chừng đâu!”

Khiết Nhan gật đầu thật mạnh, trả lời thật to: “Dạ!”

Nói xong, cô bé nhào vào người Ngô Đình Khải, hét to: “Cha, mau dạy con tuyệt thế võ công, con muốn học tuyệt thế võ công!”

Nghe giọng nói vui vẻ của Khiết Nhan, Ngô Đình Khải thấy hơi xấu hổ.

Xem ra anh nên đi tìm cho Khiết Nhan một môn công phu phù hợp để nhập môn!