Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần

Chương 210: Thân phận Ngô Đình Khải



Người phụ nữ mập mạp gấp gáp nói với Kha Vũ Dương: “Anh họ, người đàn ông bám váy vợ đến rồi!”

“Nhìn kìa, cái người có con chó trắng thật to đi bên cạnh đó.”

Sau đó, người phụ nữ mập mạp nhìn đám học trò sau lưng Kha Vũ Dương, chỉ vào Ngô Đình Khải nói to: “Nhanh, mấy người nhanh bao vây anh ta đi.”

Mấy người học trò không để ý tới bà ta, mà chỉ nhìn về phía Kha Vũ Dương.

Kha Vũ Dương híp mắt nhìn Ngô Đình Khải, thấy trên người Ngô Đình Khải chẳng có đặc điểm gì đặc biệt, lúc này mới khẽ gật đầu.

Vì thế, vài vị học trò trong võ quán ưỡn ngực, hùng hổ đi về phía Ngô Đình Khải.

Loại chuyện này, họ đã làm rất thuần thục.

Cách tiện lợi nhất chính là kéo người này vào một hẻm nhỏ, sau đó đè đầu đánh một trận.

Xong việc, cần bồi thường tiền thì bồi thường tiền, cần xin lỗi thì xin lỗi.

Một người đàn ông trẻ tuổi bình thường, chẳng lẽ còn dám trả thù võ quán Hám Sơn?

“Ẳng”

Ngô Đình Khải đang nói chuyện với Khiết Nhan, đột nhiên nghe thấy tiếng Bạch Lang cảnh báo.

Anh ngẩng đầu lên thì thấy mấy người trẻ tuổi đang hùng hổ đi về phía mình.

Nhìn bộ dạng của bọn họ, trong lòng Ngô Đình Khải hiểu rõ, những người này đến tìm anh.

Nhìn đám người đang đi tới, Ngô Đình Khải nở nụ cười nhàn nhạt.

Những người này cứ nhiều lần khiêu chiến anh, muốn chết sao?

Anh liếc mắt nhìn qua mấy người trẻ tuổi, cuối cùng dừng lại trên người phụ nữ mập mạp đứng trước cửa nhà trẻ.

Xem ra người phụ nữ mập này nhớ ăn mà không nhớ đau rồi!

Lúc này, ở phía sau Ngô Đình Khải, đột nhiên xuất hiện vài vị thân vệ.

Nhóm thân vệ nhanh chóng tiến lên, không nói hai lời đã lập tức kẹp cổ mấy vị học trò võ quán, quay người kéo vào ngõ nhỏ xung quanh.

Đám học trò võ quán kia muốn phản kháng nhưng rồi phát hiện có làm thế nào cũng không thoát khỏi kìm kẹp của đám thân vệ.

Cánh tay vòng trên cổ bọn họ giống như đúc từ thép, không hề mảy may dao động.

Tất cả những chuyện này xảy ra quá bất ngờ, thế cho nên Kha Vũ Dương và người phụ nữ mập kia chỉ có thể trơ mắt nhìn đám học trò võ quán bị kéo đi, không thể làm gì khác.

Không bao lâu, Kha Vũ Dương mới lấy lại được phản ứng.

Ông ta hét to một tiếng, giận dữ hét: “Mấy người đang làm gì đó?”

Ông ta có hơi luống cuống.

Đám người bất ngờ xuất hiện kia là ai?

Vì sao lại ra tay với các học trò của ông ta?

Kha Vũ Dương lao về phía đám thân vệ đó muốn cứu các học trò trong võ quán ra.

Nhưng mà ông ta mới lao ra vài bước đã lập tức đứng ngây ra như phỗng.

Trước mặt ông ta, chính là người mà có nằm mơ ông ta cũng chẳng muốn nhìn thấy.

Huyết Đồ dắt theo mấy vị thân vệ hôm qua đi phá quán cười khẩy đi tới.

Huyết Đồ rất phẫn nộ!

Tên chó này, đã quên chuyện ngày hôm qua sao?

Xem ra bài học hôm qua còn chưa đủ!

Huyết Đồ vặn xương ngón tay, sải bước đi về phía Kha Vũ Dương đã dại ra.

Lúc này Kha Vũ Dương hoàn toàn ngẩn người.

Ông ta nhìn Khiết Nhan được Ngô Đình Khải ôm, lại nhìn sang Ngô Đình Khải, cuối cùng đảo mắt nhìn lên người Huyết Đồ.

Trong nháy mắt, ông ta đã hiểu rõ

Ông ta đã biết cô bé bốn tuổi mà Huyết Đồ nói chính là Khiết Nhan!

Lúc người phụ nữ nói với ông ta, chỉ nói hai đứa nhỏ đã xảy ra xung đột.

Người nhà của cô bé vừa đến đã lập tức cho bà ta một bạt tai, thái độ cực kỳ ngang ngược.

Ông ta vốn không ngờ rằng chuyện phá quán ngày hôm qua, nguyên nhân là từ đây mà ra.

Kha Vũ Dương ngây người!

Ông ta không biết nên xử lý chuyện này như thế nào!

Trong chớp mắt, ông ta đột nhiên hiểu rõ thằng đàn ông bám váy vợ trong miệng em họ không phải là người ông ta có thể chọc vào.

Trong đầu ông ta đau khổ suy nghĩ, hy vọng có thể tìm được cách hóa giải chuyện này.

Lúc này, một giọng nói cực kỳ chói tai vang lên bên tai ông ta

“Anh họ, những người đó là ai, các học trò trong võ quán bị làm sao vậy?”

“Anh mau ra tay dạy cho chúng bài học đi!”

“Thằng đàn ông bám váy vợ kia, anh nhất định đừng khách sáo với anh ta, càn phải bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi bồi thường.”

Trong lòng người phụ nữ mập mạp kia, Kha Vũ Dương chính là cao thủ số một đất Thục Châu.

Có anh họ ra mặt, không có đối thủ nào mà không thu phục được.

Trước kia có nhiều vụ tranh cãi, chỉ cần anh trai nhà cô ta vừa ra mặt, đối phương nhất định sẽ nhũn chân nhận thua.

Vậy lúc này chắc chắn cũng giống thế!

Nhưng tiếc là lần này cô ta đã phải thất vọng rồi.

Sau khi cô ta nói xong, Kha Vũ Dương vẫn thờ ơ như cũ, ngơ ngác nhìn Huyết Đồ đứng ở đối diện, không thể nói nổi thành lời.

Giờ phút này trong lòng Kha Vũ Dương tràn ngập hối hận.

Ông ta rất muốn quay ngược thời gian tát cho cô em họ được việc thì ít hỏng việc thì nhiều này một cái tát.

Ông ta rất muốn gầm lên với cô em họ óc heo này: “Ngậm cái miệng thối tha của mày lại!”

Nhưng mà ông ta không dám.

Ông ta lo lắng chỉ cần mình cử động sẽ làm cho người đàn ông cường tráng trước mặt hiểu nhầm.

Huyết Đồ nghe thấy người phụ nữ kia còn dám kêu gào, giận quá hóa cười nói: “Bà hỏi thử xem ông ta có dám ra tay không?”

Huyết Đồ không rõ người phụ nữ béo này dựa vào đâu mà dám kiêu ngạo như vậy?

Chỉ dựa vào cái tay có biệt danh là Tán Thủ số một Thục Châu kia sao?

Nghe thấy Huyết Đồ nói, người phụ nữ giận tím mặt.

Cô ta cất giọng sắc bén nói: “Người to con kia, ngậm cái miệng thối lại!”

“Anh họ tôi chính là chủ Kha Vũ Dương của võ quán Hám Sơn, là đại cao thủ đứng đầu Thục Châu.”

“Cậu là cái thá gì?”

“Dám nói năng lỗ mãng với anh họ tôi!”

“Cậu, và cả thằng đàn ông bám váy vợ kia, lập tức quỳ xuống xin lỗi bà đây!”

“Nếu không chắc chắn sẽ làm mấy người tan nhà nát cửa.”

Thái độ của người phụ nữ cực kỳ kiêu ngạo, chẳng hề để Huyết Đồ vào trong mắt.

Nhưng, cảnh tượng tiếp theo đã làm bà ta ngạc nhiên đến mức ngẩn người.

Không ngờ anh họ lợi hại nhất trong lòng bà ta, cao thủ số một Thục Châu lại khom lưng xin lỗi người cao to mà bà ta đang nhục mạ.

Kha Vũ Dương nghe thấy lời của cô em mập kia nói, tức đến muốn xỉu.

Người phụ nữ ngu ngốc này, bà ta chẳng có chút ánh mắt nào sao?

Đám người này, vốn không phải người mà họ có thể chọc vào.

Kha Vũ Dương lập tức khom lưng chín mươi độ, cất giọng áy náy nói: “Thật xin lỗi anh!”

“Tôi không biết chuyện này có liên quan đến anh!”

Kha Vũ Dương nói xong câu đó, đám người đi đường đứng tụ tập xem trò hay đã ngây người ra.

Kha Vũ Dương là người rất có tiếng ở thành phố Thục, người đi qua đường đã nhận ra ông ta từ đầu.

Lúc mấy người xảy ra xung đột, bọn họ đã sớm vây xung quanh hóng chuyện.

“Má ơi, người cao to kìa là ai thế?”

“Mẹ nó, tôi không nhìn nhầm đó chứ? Kha Vũ Dương của võ quán Hám Sơn lại xin lỗi một người vô danh tiểu tốt?”

“Tên vô danh và người cao to kia quen ông Ngô sao?”

“Tôi biết ông Ngô, chính là người mà đại ca xã hội đen Vương Bách Từ cũng phải cúi đầu nhận sai.”

Trong đoàn người xung quanh, có phụ huynh học sinh nhận ra Ngô Đình Khải và Huyết Đồ.

“Má ơi, tôi thấy ông Ngô đã rất trâu bò rồi. Không ngờ rằng có người còn trâu bò hơn ông ta.” Có người nhìn Ngô Đình Khải, bùi ngùi cảm thán.

Lúc này, có người còn nói thêm: “Đây có là gì, tôi nói cho anh một tin tức còn bùng nổ hơn.”

“Mấy ngày hôm trước, tôi tận mắt nhìn thấy ở sân vận động Thục Đô, một người tên là Ngô Đình Khải liên tục đánh bại ba cao thủ lớn của nhà họ Trần.”

“Chính là nhà họ Trần mới vừa bị niêm phong đó!”

Nghe thấy lời này, có người đi đường phản ứng lại, vẻ mặt người đi đường kia vô cùng chấn động: “Người anh nói chính là anh Ngô trước mặt chúng ta sao, chính là Ngô Đình Khải đã đánh bại ba cao thủ của nhà họ Trần?”

Người để lộ tin tức lúc trước bỗng nhiên gật đầu, nói: “Chính là anh ta!”

“Hít!” Sau đó mọi người hít sâu một hơi.

Người này cũng là phụ huynh học sinh, ngày thường lúc đưa đón con còn hay chào hỏi với Ngô Đình Khải.

Anh ta ngàn lần không ngờ rằng mỗi ngày anh ta lại trò chuyện với cao thủ siêu cấp như thế.

Lúc này, có một giọng nói từ từ vang lên: “Bảng tân binh ưu tú vừa đổi vị trí thứ nhất, tên là Ngô Đình Khải!”