Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần

Chương 214: Sứ đoàn nước Tu La đến



Nghe thấy lời của Huyết Đồ, vẻ mặt ông già kia cứng đờ ra.

Một luồng sát khí nhanh chóng tỏa ra từ trên người ông ta.

Thời còn trẻ tuổi ông ta cũng không phải người dễ tính gì. Đọc‎ t𝑟uyện‎ tại‎ ﹟‎ 𝘛𝑟Um𝘛𝑟‎ uy𝔢n﹒VN‎ ﹟

Trên tay dính vô số mạng người.

Sau này vì né tránh những trận đuổi giết và trừng phạt nên ông ta đã đi nương nhờ nhà họ Chu ở Kinh Đô, lúc này mới tránh được một kiếp nạn.

Thế mà bây giờ lại có người nói với ông ta như vậy khiến ông ta không thể nhịn nổi nữa.

Ông ta vung nắm đấm lên lao thẳng về phía Huyết Đồ đang bày ra dáng vẻ lạnh lùng.

Trong lòng ông ta đã thầm hạ quyết tâm nhất định phải đánh cho cái tên vạm vỡ này một trận nằm bò ra đất.

Để anh ấy hiểu được một câu: Họa từ miệng mà ra!

Thấy ông già kia tấn công mình, Huyết Đồ lạnh lùng cười.

Nếu ông ta đã dám ỷ vào việc mình có võ công cao cường để đánh người thì đừng trách anh ấy không nương tay.

Nói là không nương tay nhưng trên thực tế thì vẫn nương.

Huyết Đồ do dự nửa giây rồi cuối cùng vẫn không rút dao găm đang giấu trên người ra.

Dao găm vừa ra tất nhiên sẽ phải có một trận chiến đổ máu.

Dù sao nơi này cũng là trên đường cái, vẫn phải kiềm chế mới được.

Huyết Đồ hừ một tiếng lạnh lùng rồi đạp chân thật mạnh vọt về phía trước. Một lực lớn truyền từ eo đến cánh tay đang trống rỗng của ông ta.

"Chát!"

Hai nắm đấm va vào nhau sau đó đều tự lùi về phía sau.

Ông già kia lùi ba bước, Huyết Đồ lùi hai bước.

Sự ngạc nhiên và hoảng sợ hiện lên trong lòng ông ta. Phải biết một đòn này chứa một trăm phần trăm sức mạnh của ta, thế mà nó lại không thể gây ra chút tổn thương nào cho người vạm vỡ kia.

Mà trong lòng Huyết Đồ cũng hơi giật mình. Trông tuổi tác của ông già này cũng không hề nhỏ, đã vậy sức mạnh trên nắm đấm cũng rất mạnh.

Hơn nữa cách phát lực của ông già này cũng khá đặc biệt, như có một sức mạnh cực lớn nào đó phát ra từ chính cơ thể ông ta vậy.

Xem ra ông già này cũng từng là một nhân vật làm mưa làm gió đây!

Nghĩ vậy, hai bên cùng lúc dẹp sự xem thường sang một bên.

Võ giả nào cũng có lòng tin về việc giành chiến thắng!

Nhưng niềm tin này cũng vừa mù quáng vừa tự kiêu.

Lãnh thổ Hoa Hạ rộng lớn nơi nào cũng có những tài năng đang ẩn giấu. Không ai dám khoe khoang bản thân mình là người đứng đầu giới võ đạo cả.

Hai người trở nên nghiêm túc, đầu tiên là chăm chú quan sát động tác của đối phương rồi sau đó lại đột nhiên vọt về phía trước.

Lần đánh này diễn ra rất nhanh.

Hai bên đều đánh ra những đòn nhanh như chớp. Những người đứng xem chỉ có thể nhìn thấy bước chân của hai người đang di chuyển không ngừng, hai tay không ngừng múa máy.

Còn chiêu thức và đòn kết thúc cụ thể thì bọn họ lại không biết gì.

Kha Vũ Dương nhìn hai người đang đánh nhau giữa sân, mồ hôi như hạt đậu không ngừng lăn dài trên trán.

May quá!

May mà ngày hôm qua người đàn ông cao to đẹp trai này không ra tay.

Nếu không có khi cái Võ quán Hám Sơn của ông ta đã bị phá hủy trong tay người này rồi cũng nên.

Đồng thời, Kha Vũ Dương còn lặng lẽ nhìn về phía Ngô Đình Khải.

Cấp dưới của anh mà đã lợi hại như thế rồi, vậy bản lĩnh võ đạo của người đứng đầu trong danh sách tân binh ưu tú này sẽ cao đến mức nào?

Có khi không phải độ cao mà ông ta có thể tưởng tượng ra cũng nên!

Nghĩ đến đây, Kha Vũ Dương không thôi cảm thán.

Anh còn trẻ đã có được võ công cao cường như vậy, tương lai rất rộng mở đấy!

...

Cùng lúc đó, một đoàn đội vô cùng xa hoa đang tiến về phía thành phố Thục.

Đằng trước và đằng sau đoàn xe đều có mấy chiếc xe chiến đấu quân dụng hộ tống.

Cả đoàn xe toàn là những chiếc xe sang cùng màu hàng đầu thế giới.

Ở cuối đoàn xe còn có một chiếc xe việt dã màu xanh lục đi theo từ xa.

Có mấy người lính mặc quân phục ngồi trong chiếc việt dã màu lục đó.

Người lái nó là một người đàn ông đầu đinh có khuôn mặt vuông vức.

Người đàn ông đó vừa lái xe vừa nhàm chán nói: "Còn phải chịu những tháng ngày khổ sở này bao lâu nữa đây?"

"Ngày nào cũng đi theo sau đít người ta ăn tro ăn bụi, hừ!"

Bởi vì đoàn xe phía trước được xe chiến đấu áp trận nên những nơi mà đoàn xe đi qua đều bụi đất đầy trời.

Ngồi bên ghế phó lái là một nữ quân nhân để tóc ngắn.

Nữ quân nhân này có một đôi lông mày lưỡi mác, mũi cao vút, đôi mắt sắc bén như diều hâu.

Nữ quân nhân duỗi thắt lưng một cái rồi cũng chán chường đáp: "Tổ trưởng, hay là anh tặng cái chức tổ trưởng kia cho tôi làm đi!"

Có một người lính ở ghế sau trêu đùa: "Tiêu Anh Viên, cô muốn soán vị à?"

"Tổ trưởng của chúng ta còn chưa hy sinh vì tổ quốc đâu đấy!"

Người đàn ông mặt vuông đang lái xe cười mắng: "Cút đi!"

Sau đó anh ta lại nghiêng đầu nhìn nữ quân nhân đang ngồi trên ghế phó lái rồi cười nói: "Sao nào, cô cho là cái chức tổ trưởng này dễ làm lắm hả?"

Nữ quân nhân tên là Tiêu Anh Viên kia ngáp một cái rồi buồn bực nói: "Tổ trưởng, không phải tôi nói anh đâu nhưng anh đã giao cho tổ Ẩn Sát chúng ta cái nhiệm vụ gì thế này?"

"Đi theo cả quãng đường mấy nghìn cây số chỉ để làm bảo mẫu cho kẻ khác!"

"Ài!"

"Nếu tôi mà là tổ trưởng thì chắc chắn tôi sẽ vọt thẳng đến bộ chỉ huy làm ầm lên cho mà xem."

"Tốt xấu gì tổ Ẩn Sát chúng ta cũng là một nhóm nhỏ đứng đầu cơ mà. Bọn họ giao cho chúng ta nhiệm vụ gì thế này?"

Nghe lời nói bực tức của cô gái, tổ trưởng mặt vuông cũng hiểu được đây là người này đang trút giận!

Tổ trưởng mặt vuông cười nói: "Nếu cô có gan cáu kỉnh làm trò trước mặt Tô Nguyệt Mi thì tôi bằng lòng đề cử cô lên vị trí tổ trưởng."

"Hả?" Tiêu Anh Viên ngẩn người rồi hỏi: "Đây là sắp xếp của chị cả sao?"

"Thôi bỏ đi, đội trưởng, ngài xem như tôi chưa nói gì đi nhé. Tôi cũng không dám chọc vào cô ta đâu!"

Tốc độ tiếp nhận thông tin của Tiêu Anh Viên rất nhanh. Bây giờ cô ta ngậm miệng không nói gì nữa.

Cửu Vĩ Hồ Tô Nguyệt Mi chính là kẻ dám khó chịu ra mặt với Long soái, ai dám chọc đến cô ta chứ?

Tổ trưởng mặt vuông cười ha ha, dáng vẻ vô cùng hiền hòa.

Sau mấy phút im lặng, tổ trưởng mặt vuông mới chậm rì rì nói: "Nói giỡn thì nói giỡn vậy thôi nhưng chúng ta cũng không thể phớt lờ được."

"Trong đoàn xe phía trước, chúng ta không chỉ cần phòng bị với mỗi mình vị chiến tướng nước Tu La kia đâu."

"Ngay cả cô công chúa Tu La kia cũng là một cao thủ võ đạo đấy."

"Chúng ta vẫn nên nghiêm túc đi theo đi!"

Nói xong lời này, không khí trong xe thay đổi.

Nước Tu La đúng là cử đoàn người đến đây để đưa tận tay thư xin đầu hàng, thế mà lại dẫn theo một đám cao thủ võ đạo trong đội ngũ.

Đây là một tín hiệu vô cùng không tốt!

...

Đoàn xe đi tới trước một tòa nhà cao tầng.

Phía trước tòa nhà, nhân vật số một thành phố Thục là Tần Tất An đang dẫn theo một đám người nghênh đón sứ đoàn nước Tu La.

Mặc dù nước Tu La thua trong trận chiến nhưng dù sao thì đây vẫn là một quốc gia lớn nên vẫn phải chú ý các lễ tiết cần thiết.

Lúc này, đoàn xe của sứ đoàn nước Tu La đã tới gần.

Rất nhanh sau đó, một đám binh lính nước Tu La đi ra mở đường rồi xếp thành hai hàng như đang chờ đợi một nhân vật lớn nào đó.

Một vị quan bên người Tần Tất An hỏi nhỏ: "Số Một, nước Tu La này là nước thua trận mà sao phô trương lớn thế làm gì nhỉ?"

Ông ta không hiểu, các người đã nếm mùi thất bại, còn suýt chút nữa đã bị quân đoàn Cuồng Long tiến công vào thủ đô, sao còn mặt mũi làm lớn vậy?

Sao thế, đang cao giọng tuyên bố với toàn thế giới rằng các người đến tra thư đầu hàng à?

Nghe thấy lời này, Tần Tất An nghi ngờ lắc đầu nói: "Không biết!"

"Chỉ là không được lơ là!"

"Nghe nói đối phương mang theo một đoàn võ giả. E rằng tới đây không có ý tốt đẹp gì!"

Tần Tất An hơi nghi ngờ trong lòng. Sứ đoàn nước Tu La này mang theo nhiều võ giả như vậy làm gì chứ?

Nếu bọn họ dám gây chuyện ở Hoa Hạ chẳng lẽ không sợ quân đoàn Cuồng Long trả thù?

Với tác phong làm việc của quân đoàn Cuồng Long thì nước Tu La không sợ bị quân đoàn này đánh thẳng vào thủ đô à?

Tần Tất An lắc lắc đầu không nghĩ nhiều nữa.

Bởi vì bên phía sứ đoàn nước Tu La đã có động tĩnh.

Ở giữa đoàn xe sứ đoàn, cửa xe mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn, khí thế kinh người bước xuống.

Ở cửa xe bên kia, một người phụ nữ mặc trang phục dân tộc cũng đi xuống.

Tần Tất An híp mắt. Xem ra hai vị này chính là người chủ sự của sứ đoàn:

Công chúa Tu La và chiến tướng đứng đầu Tu La!