Ông Bố Thiếu Soái

Chương 101: Tới nhà đòi nợ (2)



Mọi người hít sâu một hơi. Khi nhìn về phía Hạng Tư Thành và Liệt Long, ánh mắt của bọn họ không còn là sự kinh ngạc nữa, thay vào đó là nỗi sợ hãi.

“Khốn kiếp!”

“Mày quyết tâm muốn chết thì ông già này sẽ cho mày được toại nguyện!”

Hà Nham Ung nổi giận thật rồi.

Trong ngày thượng thọ trăm tuổi của mình, Hạng Tư Thành tới làm ông ta mất hết mặt mũi, cháu mình thì không biết sống chết thế nào, tất cả khiến Hà Nham Ung không kìm nén được cơn thịnh nộ.

Hạng Tư Thành không chết thì chuyện này hôm nay sẽ không kết thúc!

Mà Hạng Tư Thành thì chỉ mỉm cười nhìn Hà Nham Ung: “Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi đâu, hay ông không chỉ mù lòa, mà còn điếc nữa?”

“Xấc láo!”

Trong đám đông, một ông lão với mái tóc bạc phơ trong đám đông bỗng đứng bật dậy, nghiêm giọng chỉ trích: “Oắt con, đừng tưởng có một tên tay sai lợi hại thì muốn làm gì cũng được. Mày phải hiểu rằng trên thế giới này có một số người, đã đắc tội thì chỉ có một con đường chết thôi”.

Người vừa lên tiếng là gia chủ Triệu Hải Dương của một hào môn lớn trong thành phố Vịnh, có quan hệ thân thiết với nhà họ Hà.

Hạng Tư Thành ngoáy lỗ tai, nhìn ông ta rồi cười khẩy một tiếng: “Ông là cái thá gì hả?”

Triệu Hải Dương giận tím mặt: “Loại nít ranh thiển cận, dám ăn nói ngông cuồng! Tao là gia chủ nhà họ Triệu - Triệu Hải Dương!”

“Nhà họ Triệu?”

“Chưa nghe nói tới bao giờ”.

Nhìn ánh mắt miệt thị của Hạng Tư Thành, sắc mặt của Triệu Hải Dương càng tím tái hơn: “Mày… Mày muốn chết thật rồi!”

“Hôm nay không cần nhà họ Hà ra tay, nếu để mày sống sót rời khỏi đây thì tao không phải họ Triệu nữa!”

“Vậy thì ông chết đi được rồi đấy!”

Giọng nói vô cùng thản nhiên.

Liệt Long ở bên cạnh đột nhiên xông lên, bóp chặt cổ của Triệu Hải Dương. Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì “rắc” một tiếng, ông ta bị bóp gãy cổ, toi mạng ngay tại chỗ.

“Mày… Mày dám giết gia chủ Triệu?”

Cho dù đã trải qua bao sóng to gió lớn, nhưng giờ phút này, Hà Nham Ung vẫn run rẩy chỉ vào Hạng Tư Thành, trong ánh mắt chỉ toàn sự khó tin.

Đây là một người đang sống sờ sờ ra đó!

Vậy mà ngay trước mắt bao người, Hạng Tư Thành lại giết chết ông ta như thế, chẳng lẽ anh đã coi trời bằng vung đến mức ấy rồi sao?

“A! Bố!”

Bên cạnh Triệu Hải Dương, một người đàn ông trung niên đỏ ngầu đôi mắt, vừa hét vừa lao tới. Liệt Long chẳng thèm nhìn ông ta cái nào, cứ thế giơ chân đá ông ta bay đi thật xa.

Cùng lúc đó, một loạt người áo đen ập vào sảnh chúc thọ, ai nấy đều cầm côn cầm mã tấu, tấn công Hạng Tư Thành.

Nhưng Liệt Long chẳng khác nào một bức tường sắt thép, nắm đấm rít gào, chiêu nào cũng là chí mạng.

Trước hai nắm đấm thép của anh ta, những tên đó mong manh chẳng khác nào loài giun dế.

Nhìn đám người lăn lộn kêu gào trên mặt đất, Hà Nham Ung run rẩy đứng lên khỏi xe lăn, trong mắt toát lên ngọn lửa giận vô biên: “Thằng khốn kiếp!”

“Hôm nay, cho dù dốc hết sức lực của nhà họ Hà, tao cũng sẽ không để mày yên ổn rời khỏi đây!”

“Ám vệ nhà họ Hà! Ra đi!”

Sau đó, một loạt những tiếng bước chân nặng nề vang lên. Bên ngoài đại sảnh, những bóng người nườm nượp kéo vào, thậm chí còn loáng thoáng nhìn thấy súng ống, phong tỏa kín đại sảnh.

Hạng Tư Thành chẳng buồn ngó tới, anh bình tĩnh ngồi trên ghế, thuận tay cầm một con dao gọt trái cây và một quả táo lên rồi chậm rãi gọt: “Đừng lo, tôi không có ý định đi”. .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

“Hôm nay, tôi tới là vì hai mục đích, một là tặng quà, hai là đòi nợ!”

Mọi người xôn xao lên, với tình hình này thì e rằng Hạng Tư Thành và Hà Nham Ung định quyết tâm sống mái với nhau đây.

Lúc này, người đàn ông trung niên mà Liệt Long vừa đạp bay giãy dụa đứng lên, căm hận nhìn Hạng Tư Thành: “Mày đừng quá đắc ý, tao đã gọi điện thoại cho gia tộc rồi, mày giết bố tao, nhà họ Triệu đã cử năm trăm đàn em đắc lực tới đây, mày nhất định sẽ chết mất xác!”

Hạng Tư Thành nhẹ nhàng cắn một miếng táo, cười nhạo nói: “Kiến hôi chung quy vẫn chỉ là kiến hôi, có đông đến mấy thì cũng không thoát khỏi vận mệnh bị bóp chết!”

“Mày, mày đừng quá ngông cuồng!”

“Vào lúc nhà họ Triệu tung hoành thành phố Vịnh, không biết mày vẫn đang chơi đồ chơi ở chỗ nào đâu!”

Mọi người ở đây nhìn Hạng Tư Thành như đang nhìn một cái xác sống.

Người đàn ông trung niên nói không sai, nhà họ Triệu có xuất thân từ côn đồ, cái gọi là “đàn em đắc lực” đều là những tên tội phạm từng dính máu tươi, đám vệ sĩ của nhà họ Hà kém xa bọn chúng.

Hạng Tư Thành và Liệt Long đã giết gia chủ nhà họ Triệu, sao nhà họ Triệu lại tha cho hai người họ được đây?

Tất cả đều đã tưởng tượng ra được cảnh hai người này bị chém thành từng khúc khi người nhà họ Triệu tới đây.

Hạng Tư Thành chẳng thèm để ý tới ông ta, anh lại nhìn về phía Hà Nham Ung: “Sao? Vẫn không định trả lời câu hỏi của tôi à?”

Ánh mắt của Hà Nham Ung âm trầm tột độ: “Mày cướp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất của tao trước, tao đối phó với vợ con mày thì đã sao?”

“Vả lại, tao chỉ muốn mày giao ra giấy chứng nhận quyền sử dụng đất chứ không làm hại đến bọn họ!”

“Không làm hại đến bọn họ? Ha ha…”

“Mời tổ chức lính đánh thuê nổi tiếng thế giới tới đối phó với mẹ con họ, lão già, ông còn định làm hại thế nào nữa?!”

Giọng nói của Hạng Tư Thành mang theo sự giận dữ tột độ.

Sắc mặt của Hà Nham Ung trở nên ngưng trọng, Hạng Tư Thành nói như vậy thì e rằng đám lính đánh thuê ấy đã đi đời nhà ma hết rồi.

Nghĩ thế, trong lòng ông ta thầm mắng một tiếng. Cái tổ chức chó má gì thế này, lúc trước đòi giá cắt cổ, còn khoe là mình giỏi lắm giỏi vừa, kết quả thì chẳng ra làm sao!

“Vậy mày muốn thế nào?!”

Hà Nham Ung trầm giọng nói.

Hạng Tư Thành chỉ về phía Bắc - hướng thành phố Thiên Hải, thản nhiên nói: “Quỳ xuống xin lỗi!”

“Cái gì?!”

Hà Nham Ung mở to đôi mắt, sau đó cười phá lên: “Oắt con, ông già này sống cả một đời, từ hai bàn tay trắng gây dựng nên cái cơ ngơi to như thế này, chưa bao giờ cúi đầu chịu thua trước mặt người khác, huống chi là quỳ xuống!”

“Không sao, ông không chịu thì tôi sẽ giúp ông!”

Hà Nham Ung hừ lạnh một tiếng: “Nói khoác không biết ngượng, đợi năm trăm người của nhà họ Triệu tới, mày cứ lo thân mày trước đi!”

Ông ta vừa dứt lời, quản gia bỗng hoảng hốt chạy vào: “Ông chủ, ông chủ, không hay rồi!”

Quản gia nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt mang theo sự sợ hãi rõ rệt: “Chúng tôi vừa nhận được tin là trên đường tới đây, năm trăm anh em của nhà họ Triệu đều đã… bị tiêu diệt hết rồi!”

“Cái gì?!”

Như tiếng sét đánh vang lên bên tai, không ai bảo ai, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn Hạng Tư Thành - người vẫn luôn cười nhạt từ nãy tới giờ, trên mặt ai cũng ngập tràn nỗi khiếp sợ.

- ---------------------------