Ông Bố Thiếu Soái

Chương 113: Nhạc phương Tây vs nhạc dân tộc



Cả nhóm vào đại sảnh của Cung hòa nhạc Athena. Cách trang trí ngợp trong vàng son, bầu không khí trang nhã. Tòa kiến trúc này như một cung điện trong lòng các nhạc công, xung quanh treo đầy chân dung, ai ai cũng là những nhạc công đỉnh cấp thế giới, từng biểu diễn ở đây.

“Woa, đây chính là sảnh Athena! Xa hoa quá đi mất!”

“Đúng thế, nếu một ngày nào đó tôi có thể biểu diễn một buổi hòa nhạc của riêng tôi ở đây thì dù chết cũng không còn gì tiếc nuối!”

“Hừ! E rằng cả đời này cậu chỉ có thể sống trong tiếc nuối mà thôi!”

Một giọng nói khó nghe vang lên. Đằng sau, một đám sinh viên đeo nơ và mặc áo đuôi tôm bước tới. Người đi đầu vô cùng ngạo mạn, nhìn nhóm sinh viên học nhạc dân tộc với vẻ khinh bỉ: “Không biết trường học nghĩ gì mà lại để đám nhà quê các cậu tới cái nơi trang nhã như thế này nữa, bẽ mặt quá đi mất!”

“Chu Hiểu, cậu nói cái gì thế hả?!”

Nữ sinh chuyên ngành nhạc dân tộc trừng mắt, tức giận nói.

“Hàn Quyên Quyên, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”

Chu Hiểu chỉ vào sân khấu biểu diễn ở đằng trước: “Cậu biết đó là nơi nào không? Một trong những sàn diễn với quy cách cao nhất trên thế giới!”

“Hôm nay, ngoài những khán giả thuộc tầng lớp thượng lưu ra thì còn có mười mấy nhà diễn tấu nổi tiếng nhất thế giới!”

“Trong số bọn họ có ông Mason - phù thủy piano, ông Morse - cha đỡ đầu về violon, bà Isha - bà hoàng trong làng ghita,… Tối nay không chỉ là một buổi biểu diễn, mà còn là bậc thang để chúng ta bước tới một tương lai huy hoàng hơn, còn các cậu chỉ là một lũ hề chen chân vào thôi!”

“Nhạc dân tộc? Ha ha, mấy cái thứ lỗi thời, tôi khinh!”

“Chu Hiểu, cậu hơi quá đáng rồi đấy!”

Đào Thiến Thiến không nhịn được nữa: “Tôi thừa nhận là trong giới thanh nhạc hiện nay, nhiều người thích nhạc phương Tây hơn nhạc dân tộc!”

“Nhưng dù là đàn tranh hay đàn tam thập lục, dù là kèn hay đàn nhị thì nhạc dân tộc cũng là tài sản mà cha ông ta để lại, có sức hấp dẫn mà nhạc cụ phương Tây không thể sánh bằng dược”.

“Cậu có thể không thích, nhưng đừng sỉ nhục chúng!”

“Sỉ nhục?”

Chu Hiểu ngạo mạn hất mặt lên: “Rác rưởi thì phải bị giẫm đạp!”

“Đào Thiến Thiến, cậu nói là mấy thứ đồ cổ lỗ sĩ ấy có sức hấp dẫn à? Được, vậy cậu có dám so tài với tôi không?”

Chu Hiểu liếc nhìn mọi người một lượt, gằn từng chữ nói: “Trong tiết mục cuối cùng của tối nay, chúng ta sẽ so tài, để tất cả mọi người nhìn xem ai mới là vương giả về thanh nhạc!”

“Được, so thì so! Ai sợ cậu cơ chứ!”

Đầu óc của Hàn Quyên Quyên nóng lên, lập tức đồng ý ngay.

“Được!”

Chu Hiểu nhếch môi: “Bây giờ tôi bỗng thấy chờ mong quá, không biết lát nữa các cậu sẽ bị bọn tôi hạ bệ như thế nào đây!”

“Mong là các cậu có thể mang đến cảm giác mới mẻ cho tôi, nếu không, thắng dễ quá thì chán chết!”

Dứt lời, cậu ta dẫn đám sinh viên chuyên ngành nhạc phương Tây nghênh ngang bỏ đi.

“Đúng là vênh váo! Tôi ngứa mắt với cái tên Chu Hiểu đó lâu lắm rồi!”

“Mé! Gia đình chuyên về âm nhạc, đi du học mấy năm mà đã sính ngoại như thế, sao không đổi quốc tịch luôn đi!”

Mỗi người phỉ nhổ một câu, Đào Thiến Thiến thì lại lo lắng nhìn Hàn Quyên Quyên: “Chị Hàn, quyết định so tài với đám Chu Hiểu như thế thì liệu có vội vàng quá không?"

Hàn Quyên Quyên còn chưa nói gì thì Ngô Dương đã hét ầm lên: “Ơ, Đào Thiến Thiến, cậu có ý gì thế? Chẳng lẽ cậu sợ hả?”

“Sợ thì cậu ôm đùi đám học nhạc phương Tây ấy rồi xin tha đi!”

“Ngô Dương! Đủ rồi đấy! Ý của Thiến Thiến không phải như thế!”

Hàn Quyên Quyên trợn mắt lườm cậu ta, sau đó nói: “Thiến Thiến, em cũng thấy rồi đấy, đám sinh viên học nhạc phương Tây ấy chẳng ra làm sao cả, vả lại chúng ta đã chuẩn bị lâu như thế rồi, cho dù so tài thì cũng chưa chắc đã thua, em nói xem có đúng không?”

Đào Thiến Thiến gật đầu trong sự do dự. Mặc dù trong lòng hơi bất an, nhưng chuyện đã đến nước này, cô ta cũng chẳng còn cách nào cả, chẳng thà điều chỉnh tâm trạng, ứng chiến một cách tích cực.

Ở hậu trường, các sinh viên nhạc dân tộc luyện tập lại nhịp điệu mà bọn họ đã tập hàng trăm lần trước đó. Thời gian trôi qua, đã tới lúc bọn họ biểu diễn rồi.

“Các bạn!”

Hàn Quyên Quyên hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Hôm nay là thời khắc để chúng ta chứng minh bản thân!”

“Để những nghệ sĩ nhạc phương Tây biết, tài sản của dân tộc mới là tài sản của thế giới!”

Xoẹt!

Dưới ánh đèn chiếu, vị trí trên sân khấu được phân chia rõ ràng. Trống đối diện với kèn, tiêu đối diện với sáo, đàn piano đối diện với đàn tranh, trong mắt mỗi một sinh viên đều chứa đầy ý chí chiến đấu!

Nhìn thấy cảnh ấy, khán giả bên dưới đều ngạc nhiên không thôi, bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Bọn họ định làm gì thế? Gõ trống ở nơi tao nhã như thế này hả? Đùa gì vậy?”

“Nhìn thứ mà học sinh kia cầm đi, tôi nhớ nó gọi là… đàn nhị thì phải? Trời đất ơi, đó chẳng phải nhạc cụ lỗi thời mà chỉ người già bảy mươi, tám mươi tuổi mới nghe sao?”

Trên mặt mấy nhạc công đỉnh cấp thế giới ngồi ở hàng đầu tiên cũng hiện lên nụ cười giễu cợt: “Mason, nhìn thấy không? Cái thứ gọi là đàn tranh kia đang khiêu chiến piano mà ông vẫn luôn lấy làm tự hào!”

Phù thủy piano Mason cười cợt ra mặt: “Thưa quý bà Isha yêu dấu, xin hãy tin tôi, bọn họ đang tự rước lấy nhục đó”.

“Chỉ có nhạc cụ phương Tây mới có thể biểu diễn ra làn điệu tuyệt vời nhất trên thế giới này, còn mấy thứ đồ với hình thù kỳ dị ấy chỉ là những tiếng ồn tạp nham mà thôi”.

Hai phe trên sân khấu nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng. Chu Hiểu ngồi trước cây đàn piano, khóe môi hơi nhếch lên. Cậu ta nhìn về phía những sinh viên nhạc dân tộc, trên mặt hiện lên nét âm u: “Lần này, tôi sẽ dìm chết chuyên ngành nhạc dân tộc các cậu!”

“Mọi người chú ý, phối hợp theo những gì chúng ta đã luyện tập trước đó, thể hiện một màn trình diễn xuất sắc nhất cho khán giả và những nhạc công đáng kính của chúng ta!”

“Để lũ nhà quê nhạc dân tộc biết cái gì mới là âm nhạc tao nhã!”

Sau đó, tiếng đàn piano vang lên, đàn violon và đàn cello cũng tiếp bước, làn điệu du dương trang nhã vang khắp đại sảnh Cung hòa nhạc Athena. Khúc nhạc êm dịu như nước chảy qua ngón tay, khán giả nhắm mắt lắng nghe, trên mặt mấy nhạc công ngồi ở hàng đầu tiên cũng hiện lên nụ cười rạng rỡ, gật đầu nhìn những hạt giống xuất sắc kia.

Hàn Quyên Quyên cầm đàn nhị, hít một hơi thật sâu: “Các bạn, thời khắc quyết định vinh quang tới rồi!”

“Theo kế hoạch lúc trước của chúng ta, Thiến Thiến sẽ đi đầu với đàn tranh, biểu diễn khúc Nghê Thường Vũ Y. Ngô Dương, chuẩn bị nổi trống!”

“Ngô Dương?!”

Hàn Quyên Quyên gọi hai tiếng mà không nghe thấy ai trả lời, bèn quay đầu nhìn sang, con người suýt thì lồi ra ngoài.

Ngô Dương là một tay trống, vốn cậu ta phải ngồi bên cạnh chiếc trống ở khu vực cuối cùng, nhưng bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

Mọi người rối loạn hết cả lên, tất cả nhạc cụ đều đã được sắp xếp xong xuôi hết rồi, thiếu bất cứ ai cũng sẽ làm hỏng bản nhạc đã tập luyện lúc trước.

“Có ai nhìn thấy Ngô Dương đâu không?!”

“Ngô Dương ở đó!”

Một bạn học tinh mắt chỉ về một phía. Hàn Quyên Quyên ngẩng đầu lên, thấy Ngô Dương đang ngồi bên phe nhạc phương Tây. Nhìn thấy ánh mắt của Hàn Quyên Quyên, cậu ta nhe răng cười, trong nụ cười ấy mang theo sự châm chọc và chế giễu trắng trợn.

“Chết tiệt! Tên khốn Ngô Dương ấy phản bội chúng ta rồi!”

“Chắc chắn Chu Hiểu đã bày ra cái trò này, xúi giục Ngô Dương, sau đó cố tình khích bác chúng ta so tài với cậu ta, khiến chúng ta mất mặt trước bao người!”

Lúc này Hàn Quyên Quyên mới hiểu ra, cảm thấy bực bội không thôi.

Nhìn vẻ mặt chán chường của các bạn học, Đào Thiến Thiến cắn răng: “Các bạn, chúng ta đã lên sân khấu rồi, hiện tại chúng ta không chỉ đại diện cho bản thân, mà còn đại diện cho nền âm nhạc dân tộc, đại diện cho nhạc cụ đã được lưu truyền ít nhất là hàng ngàn năm mà mọi người đang cầm trên tay!”

“Chúng ta có thể mất mặt, nhưng không thể để mất mặt tinh hoa trí tuệ mà bậc cha ông đã để lại!”

“Thiến Thiến, vô dụng thôi…”

Hàn Quyên Quyên thở dài một hơi: “Không có tay trống thì chúng ta chẳng thể biểu diễn được bản nhạc nào hết!”

“Có lẽ tôi có thể giúp một tay đấy”.

Bất chợt, một giọng nói vọng tới, Đào Thiến Thiến ngẩng đầu lên, lập tức hưng phấn hô to: “Anh Hạng!”

- ---------------------------