Ông Bố Thiếu Soái

Chương 115: Ngậm miệng lại đi



“Nói cách khác, chúng chỉ là rác rưởi!”

“Ha ha…”

Những người còn lại cười ầm lên, trên mặt là sự trào phúng rõ rệt.

“Anh Hạng, sao… sao bọn họ lại hà hiếp người khác như thế cơ chứ!”

“Bọn họ mắng tôi cũng được, nhưng vì sao lại sỉ nhục nền văn minh mà tổ tiên của chúng ta dùng tính mạng truyền lại từ đời này qua đời khác!”

Đôi mắt của Đào Thiến Thiến đỏ hoe, nghẹn ngào nói với Hạng Tư Thành.

Sắc mặt của Hạng Tư Thành cũng trầm xuống. Nhìn đám người nước ngoài vênh váo ấy, anh bỗng mở miệng nói: “Này, đám nhạc công phương Tây cao quý các người có dám so tài một trận nữa không?!”

Tiếng cười của Mason im bặt đi, nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt khó tin: “Cậu nói cái gì? Chẳng lẽ cậu vẫn chưa nhận ra được rằng khoảng cách giữa chúng ta là thứ không thể vượt qua được sao?”

Hạng Tư Thành hừ lạnh một tiếng: “Khoảng cách? Nhạc cụ phương Tây mới xuất hiện mấy trăm năm mà đòi sánh với nhạc dân tộc có lịch sử mấy ngàn năm của bọn tôi sao?”

“Ông nói nhạc cụ của bọn tôi là rác rưởi, còn trong mắt tôi, nhạc cụ của các ông còn không bằng cả rác rưởi nữa!” . Tiên Hiệp Hay

Mason sầm mặt lại: “Cậu bạn, tuy rằng không biết cậu là ai, nhưng tôi cảnh cáo cậu, xin lỗi nhạc cụ phương Tây vĩ đại ngay lập tức!”

“Một đống sắt vụn mà cũng xứng để tôi xin lỗi?”

Hạng Tư Thành khinh thường hừ lạnh.

“Được lắm, cậu đã khơi dậy cơn tức của tôi rồi!”

“Tôi sẽ cho cậu biết, cái gì gọi là âm nhạc vĩ đại!”

Khóe môi Hạng Tư Thành nhếch lên nụ cười ngập tràn chiến ý, dùi trống trong tay anh chỉ thẳng vào ông ta, ngạo nghễ nói: “Nghe cho kỹ đây!”

“Tiếp theo, tôi sẽ tặng các người một bản nhạc, các người mà chen vào được thì coi như tôi thua, nếu không chen vào được thì coi như tôi thắng!”

“Nếu tôi thắng, các người phải ném cái đống sắt vụn trong tay mình đi, ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi nhạc cụ dân tộc!”

“Thật kiêu ngạo! Chỉ là một sinh viên mà đòi khiêu chiến với mười mấy nhạc công đỉnh cấp thế giới như chúng ta sao?”

“Thế giới này thật nực cười!”

Mason xoa dịu những tiếng bàn tán của mọi người, ông ta nhìn Hạng Tư Thành, trên môi hiện rõ sự mỉa mai: “Được! Để các người thua một cách tâm phục khẩu phục, chúng tôi sẽ cho các người cơ hội này!”

“Tiếp theo, hãy để chúng tôi xem thử màn biểu diễn của các người rung động đến mức nào!”

Đào Thiến Thiến cuống lên: “Anh Hạng, sao anh lại đưa ra yêu cầu như thế? Chúng ta… chúng ta đâu phải đối thủ của bọn họ!”

Hạng Tư Thành nhếch môi: “Thiến Thiến, trong cuộc so tài tiếp theo, cô không cần nhúng tay vào, cứ chuẩn bị lắng nghe âm thanh tự nhiên của Hoa Hạ đi!”

Tùng tùng tùng!

Tiếng trống như tiếng sấm, hai tay Hạng Tư Thành gõ trống, trong mắt đong đầy chiến ý.

Nhìn Hạng Tư Thành chiến đấu một mình, Đào Thiến Thiến cắn răng. Cô ta lại giơ cây đàn tranh trong tay lên, kiên định nói: “Không được! Không thể trơ mắt nhìn anh Hạng đấu tranh một mình được!”

“Cho dù thua thảm thì cũng là thua trên con đường chiến đấu!”

Thời khắc cô ta chuẩn bị đàn phụ cho Hạng Tư Thành, tiếng đàn tranh dồn dập và trong vắt bỗng vang lên. Đào Thiến Thiến ngẩng đầu lên, bệ đứng chậm rãi hạ xuống sân khấu, một cô gái mặc hán phục đeo lụa mỏng trên mặt ôm đàn tranh rơi xuống.

Tiếng đàn tranh thánh thót du dương, trông cô gái ấy còn khá trẻ, nhưng mười ngón tay chuyển động linh hoạt, tiếng đàn dồn dập nhưng không loạn nhịp, trầm bổng và êm tai.

Trông biểu cảm của Đào Thiến Thiến rất kỳ lạ. Cô ta vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay cô gái kia, bất chợt ôm miệng kêu lên: “Cô… Cô là Thiên Chỉ?!”

Người đứng đầu trong lĩnh vực đàn tranh của Hoa Hạ, động tác nhanh như hàng ngàn ngón tay đánh đàn, vậy nên mới được đặt cho biệt danh là Thiên Chỉ.

Đào Thiến Thiến vừa dứt lời, tiếng đàn nhị cũng vang lên. Sau khi có tiếng đàn nhị hòa vào, giai điệu phóng khoáng bỗng trở nên bi tráng. Đàn ông có cứng cỏi đến mấy cũng có lúc dịu dàng, trong số những khán giả bên dưới, không ít cánh mày râu lén lau nước vì bị tiếng đàn nhị cảm hóa.

Nhìn người đàn ông mặc bộ quần áo màu xanh chậm rãi bước lên sâu khấu, đàn nhị trong tay Hàn Quyên Quyên rơi xuống đất, lắp bắp chỉ vào người đó: “Anh… anh ấy là học trò của A Bỉnh, có thể gảy ra tiếng đàn nhị ngập tràn màu sắc trên thế gian, thừa hưởng hết kỹ thuật của A Bỉnh!”

Bất ngờ vẫn chưa dừng lại ở đây.

Từng người từng người một xuất hiện, tạo nên những tiếng hô ngạc nhiên nối liền không dứt.

“Trời ạ, Cầm Ma cũng tới!”

“Tiêu Tổ đã ngưng thổi tiêu mười năm cũng có mặt!”

Mười mấy chuyên gia về nhạc cụ dân tộc lần lượt lên sân khấu. Không có một sự phối hợp nào, chưa từng luyện tập gì cả, cũng không trò chuyện gì với nhau, nhưng lại làm nên một bản nhạc chấn động lòng người, vang vọng khắp Cung hòa nhạc Athena.

Tất cả mọi người sục sôi nhiệt huyết, đến thời điểm cao trào, tiếng kèn ngân dài, khúc Bách Điểu Triều Phượng này khiến sảnh hòa nhạc như muốn nổ tung. Khi màn trình diễn kết thúc, khán giả hò reo khàn cả giọng, vỗ tay đến mức đỏ bừng cả tay, nhưng vẫn chưa thể lột tả hết sự hưng phấn của mình.

Tối nay, Cung hòa nhạc Athena nhận được những tràng pháo tay và những tiếng reo hò nhiều nhất kể từ khi xây dựng đến giờ.

Mà sự vinh quang tối cao ấy lại thuộc về âm nhạc dân tộc!

Khi màn trình diễn kết thúc được một lúc, Hạng Tư Thành nhìn về phía đám người chơi nhạc cụ phương Tây, khóe môi anh khẽ nhếch, mở miệng nói: “Thầy Mason, ngậm miệng lại đi, kẻo nước bọt chảy xuống đất bây giờ!”

- ---------------------------