Ông Bố Thiếu Soái

Chương 117: Người một nhà



“Phải rồi! Đây là đồ thầy ấy để lại cho anh!”

Vân Tịnh Nhã lấy ra một chiếc hộp, Hạng Tư Thành mở ra xem, ánh mắt khẽ co lại, đây chính là bản giới thiệu châm pháp sáu kim còn lại trong Quý Môn Cửu Châm.

Đối với giới y học mà nói, đây là vật vô giá!

“Thầy Đào, những gì tôi nợ thầy ngày càng nhiều rồi!”

Hạng Tư Thành cười khổ lắc lắc đầu, bỗng nhiên điện thoại reo lên, nhìn số điện thoại trên đó, sắc mặt anh bỗng nhiên trở nên kì quái.

Nhìn thấy Vân Tịnh Nhã đang bận rộn trong bếp, anh lặng lẽ đi ra ban công, điện thoại vừa kết nối, bên kia truyền đến một tiếng gào đinh tai nhức óc: “Thằng nhóc con, một ngày không đem phiền phức đến cho tôi là ngứa da phải không!”

“Lần trước đó tự mình điều động quân đội, lần trước nữa trực tiếp huỷ đi đại sứ quán của đảo Oa, lần này còn giỏi hơn, ở thành phố Vịnh không chỉ bức tử vua cá cược, mà còn ép thằng nhỏ nhà họ Chu ăn một bức tranh, cậu không làm tôi tức chết thì không cam tâm phải không hả? ”

Hạng Tư Thành để điện thoại cách lỗ tai hai mươi centimet, mười lăm phút sau, nghe được rõ ràng tiếng rót nước đầy một cốc to bên đó, giọng nói cũng trở nên có chút khàn: “Thằng nhóc con, cậu có đang nghe không vậy?”

“Tôi đang nghe, đang nghe đây! Lời răn dạy của ông, tôi nào dám không nghe?”

"Hừ! Đừng có mà cợt nhã với ông đây!"

“Lần này, cậu chơi đùa thật sự có chút hơi quá!”

“Đám người ở thủ đô vốn dĩ đã nhìn cậu không thuận mắt, nhân cơ hội này bọn chúng càng muốn dạy dỗ cậu một trận, đặc biệt là nhà họ Chu!”

“Do tôi tuổi đã cao, nếu trẻ hơn vài tuổi, tôi sẽ trực tiếp cầm súng đến xử lý nhà họ Chu!”

“Con mẹ nó! Người của tôi dù có phạm lỗi sai cũng phải là do tôi trừng phạt, lúc nào lại đến lượt đám khốn khiếp chúng nó động tay vào?”

Nghe thấy tính khí nóng nảy bên đó, Hạng Tư Thành trong lòng cười khổ, tính ngang ngược của ông ấy vẫn không thua kém ngày xưa!

Ngừng một chút, bên trong lại truyền đến giọng nói: “Đám người đó thật phiền, cậu đến thủ đô một chuyến, cho bọn chúng ngậm miệng lại!”

“Có điều cậu không phải sợ, có tôi ở đây, đám người đó ai cũng không dám động đến cậu!”

Khoé miệng Hạng Tư Thành nhếch lên, ý nghĩ thoáng qua, nhớ rõ những cảnh tượng lúc sống cùng ông ấy, từ lúc còn là tân binh mới vào quân doanh đến thiếu soái thống lĩnh vùng biên giới phía Bắc, sự quan tâm và chăm sóc của ông ấy chưa bao giờ ngừng.

Ba năm rồi, ba năm không gặp lại ông ấy...

Hạng Tư Thành thở dài, trong lòng cũng có một chút áy náy, anh nói: “Vâng! Ngày mai tôi sẽ trở về!”

“Là Tư Thành sắp đến sao? Khi nào đến? Có phải cũng đưa vợ con đến không?”

Đầu dây bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng hỏi dồn dập, ông ấy ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Thằng nhóc được lắm, lấy vợ sinh con cũng không nói với tôi một câu, ngứa da phải không?!”

Hạng Tư Thành cười ngượng ngùng: “Ngoài ý muốn, hoàn toàn là ngoài ý muốn!”

“Đừng dài dòng, ngày mai dẫn vợ và con gái về đây!”

“Không phải tôi muốn gặp, là thím Mai của cậu nói!”

Khéo miệng Hạng Tư Thành nhếch lên: “Như thế này ạ, ông nói với thím Mai, hai người họ sợ là không về được!”

“Cái gì?!”

Giọng nói bên đó bỗng cao lên: “Thằng nhóc con, cậu dám không đưa vợ con đến, có tin tôi đánh gãy chân cậu?”

“Hì hì ……”

Hạng Tư Thành cười nói: “Chẳng phải ông nói ông không muốn gặp ư?”

Bên đó ý thức được lời nói của Hạng Tư Thành, trầm mặc vài giây, đột nhiên gào lên: “Ngày mai nếu tôi không gặp được người, cậu cứ đợi đấy!”

Sau đó, tức giận ngắt điện thoại!

Khoé miệng Hạng Tư Thành nhếch lên, nở một nụ cười ấm áp, cái ông già vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu này!

“Ai gọi điện thoại đó?”

Vân Tịnh Nhã đi đến hỏi.

“Một trưởng bối, đối xử với anh rất tốt!”

Hạng Tư Thành mở miệng nói: “Nhã Nhã, lâu lắm rồi anh chưa gặp họ, ngày mai em và Yên Nhi cùng anh tới thủ đô gặp họ nhé, được không?”

“Sắp đi thủ đô sao? Thật tuyệt! Thật tuyệt! Con chưa từng được đi ra ngoài, mẹ ơi, con muốn đi!”

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng vủa Vân Yên Nhi, Vân Tịnh Nhã cười hiền từ: “Vừa hay đợt này công ty không bận, nhân cơ hội này, người một nhà chúng ta ra ngoài chơi mấy ngày cũng được”.

Trong lòng Hạng Tư Thành ấm áp, người một nhà, thật là một cách gọi ấm áp!

Nhã Nhã, cảm ơn em, cho anh một gia đình, một gia đình thuộc về riêng anh.

- ---------------------------