Ông Bố Thiếu Soái

Chương 119: Ông Tần



“Đại đội trưởng! Sao bỗng nhiên anh lại tới Thủ đô thế?!”

Dương Kiêu xúc động nói.

“Ha ha, đã lâu không đến, đến thăm ông cụ!”

Dương Kiêu gật đầu, sau đó nhìn sang Lương Trung Khôi vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt hiện lên tia hiểm ác: “Tên khốn này dám bất kính với anh, có cần tôi xử lý hắn không?”

Tuy anh ta chỉ là một đội viên dự bị, nhưng trong lòng anh ta, Hạng Tư Thành là kính ngưỡng cả đời của anh ta, không cho phép bất kỳ ai khinh nhờn!

Hạng Tư Thành lắc đầu, anh không muốn có thêm thị phi: “Không cần đâu, cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi đây!”

Vẻ mặt của Dương Kiêu hơi lo lắng, nỗi hận của các đại gia tộc Thủ đô đối với Hạng Tư Thành, anh ta vẫn nhớ như in!

“Đại đội trưởng, anh… anh phải cẩn thận đấy!”

“Ha ha…”

Ánh mắt Hạng Tư Thành hiện lên tia ngang ngược độc đoán: “Chúng mà đòi hại được tôi ư!”

Vùng ngoại ô, phong cảnh dưới chân núi thanh nhã, đi đến đây thì xe không qua được nữa, mọi người xuống xe đi bộ, nơi đây ba bước có người gác, năm bước có chốt canh, Vân Tịnh Nhã ngạc nhiên nhìn từng binh sĩ vác súng thật, nói nhỏ: “Tư Thành, trưởng bối mà anh nói, là ai vậy? Sao… sao lại ở nơi như này?”

“Ống ấy à, chỉ là một người lính già thôi!”

Hạng Tư Thành trả lời nhàn nhạt.

Họ đi thẳng đến một tòa nhà cổ kính ba tầng ở trong cùng, Hạng Tư Thành bỗng giật lông mày, cách cổng không xa, có một chiếc Rolls-Royce hào nhoáng, một người trung niên trong bộ vest chỉnh tề, đứng ở cổng, bên cạnh toàn là quà cáp đắt tiền, mặt trời xuống thấp, tuy chiếu vào mặt ông ta toát mồ hôi, nhưng khuôn mặt lại không hề lộ ra chút vẻ khó chịu nào.

Hạng Tư Thành thấy hơi kỳ lạ, có chuyện gì vậy?

Khuôn viên của ông cụ trước nay luôn thanh tịnh, đặc biệt là những thứ phản cảm, cái ông này làm sao vào được đây?

Nghĩ rằng chốc nữa sẽ hỏi ông cụ, anh nhấc chân đẩy cửa định đi vào, tay còn chưa đẩy được cổng, liền bị người đàn ông trung niên tóm lại, vẻ mặt đầy bất mãn: “Tên nhãi ở đâu ra! Không hiểu quy tắc chút nào!”

“Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, là nơi mày có thể xông bừa vào sao?”

Hạng Tư Thành liền vui vẻ, anh giơ giỏ hoa quả trong tay, nói: “Tôi không xông bừa, tôi đến thăm người ta!”

Nhìn giỏ hoa quả rẻ tiền trong tay anh, người đàn ông trung niên há miệng sửng sốt: “Mày mang giỏ hoa quả rẻ tiền này đến thăm người ta?”

Hạng Tư Thành gật đầu: “Đúng thế, có vấn đề gì sao?”

Người trung niên liền nhìn anh với vẻ mặt khinh thường: “Mày đến làm trò cười hả!”

“Biết bao nhiêu thương nhân giàu có, quý tộc hào môn, mang quà mấy trăm ngàn đến thăm ông Tần, cũng bị từ chối không cho vào, mày cầm một giỏ hoa quả rẻ tiền, cũng dám đến thăm?”

“Đi đi! Đừng ở đây, mất mặt lắm!”

Người đàn ông trung niên từ khách hóa chủ, đuổi Hạng Tư Thành đi, lúc này, bỗng nhiên cửa được mở ra, một ông lão mặc quân phục hồng nhất quân cũ khó chịu nói: “Ồn ào cái gì vậy! Không biết ông Tần đang nghỉ ngơi hả?”

Người đàn ông trung niên liền buông Hạng Tư Thành ra, tươi cười: “Quyền Bá, tôi là Mạnh Dương, chủ tịch của tập đoàn Thịnh Vượng, hôm nay chuẩn bị chút quà mọn, muốn đến thăm ông Tần, ông xem…”

Hạng Tư Thành cũng giơ giỏ hoa quả trong tay, nói: “Tôi cũng mang theo chút quà đến thăm ông cụ.”

Là hộ vệ thân cận của ông Tần, Quyền Bá biết rõ Hạng Tư Thành, khuôn mặt căng thẳng hiện lên nụ cười: “Vào đi, ông Tần đang đợi cậu đấy!”

Mạnh Dương ngạc nhiên nhìn Hạng Tư Thành cầm một giỏ hoa quả chưa đến hai trăm tệ đi vào, mặt thộn ra, cho đến khi bóng dáng của họ biến mất, Mạnh Dương vội vàng kéo Quyền Bá lại, nói: “Quyền Bá, tôi đã chuẩn bị quà mấy trăm ngàn cũng không được vào, cậu ta cầm một giỏ hoa quả rẻ tiền, sao lại được vào?”

“Ông mà cũng đòi so với cậu ấy?”

Quyền Bá nhìn ông ta với ánh mắt khinh thường: “Nể tình ông là do ông Trương giới thiệu đến, tôi nói cho ông biết.”

“Ông Tần không có con, chắc ông biết chứ?”

Mạnh Dương gật đầu, trong xã hội thượng lưu này, điều này đã không còn là bí mật.

Bác Quyền chỉ tay về phía sau: “Và cậu ấy, gần như là con trai của ông Tần, hiểu chưa!” . ngôn tình hài

Rắc rắc!

Như bị sét đánh, Mạnh Dương đứng ngẩn người tại chỗ!

Gần như là con trai của ông Tần, vậy thì quan hệ với ông Tần, còn cần phải nói nữa sao?

Phí bao công sức, mới miễn cưỡng có được một cơ hội đến cổng nhà ông Tần, mà tên ngốc như mình lại bỏ lỡ một có hội tốt để kéo gần quan hệ một cách đẹp đẽ.

Còn ở bên khác, Hạng Tư Thành vừa vào cửa, nhìn quanh một vòng, ba năm chưa đến, vẫn là bài trí quen thuộc, vẫn là cảnh tượng cũ, còn chưa kịp cảm thán, vù một tiếng, một ly nước bay đến trước mặt!

Hạng Tư Thành tóm lấy, nước đầy tám phần ly, không rơi một giọt, Hạng Tư Thành sờ mũi, cười nói: “Ông cụ, tôi khó khăn lắm mới đến một chuyến, ông cho tôi một món quà gặp mặt như vậy ư!”

“Hừ! Nhóc thối! Còn nói được?”

“Ba năm không đến nhà, may mà võ công không giảm bao nhiêu, nếu không, tôi phải lột da của cậu mới được!”

Trong phòng, một bóng người thẳng đi ra, tuy tóc đã hoa râm, nhưng trong bước đi như hổ, không hề thấy sự già nua, trong lời nói, mang theo giọng nói mạnh mẽ và sự uy nghiêm của người bề trên!

Ông già trang trọng uy nghiêm, ánh mắt đảo nhìn, cuối cùng, dừng lại ở cô bé có tám phần giống với Hạng Tư Thành, ánh mắt uy nghiêm liền sáng lên!

Nhìn biểu cảm của ông già, Hạng Tư Thành giật khóe miệng, vỗ Yên Nhi: “Yên Nhi, gọi ông nội đi!”

“Ông nội!”

Yên Nhi gọi một tiếng ngọt lịm!

“Ấy!”

Ông lão cười ha ha, khuôn mặt hồng hào: “Mau lại đây, để ông nội ngắm nào!”

Vân Yên Nhi vô cùng ngoan ngoãn đi đến bên cạnh ông ấy, ông lão bế cô bé lên, Vân Yên Nhi hiếu kỳ kéo râu trắng của ông già, nũng nịu nói: “Ông nội, Yên Nhi đói rồi!”

“Đói rồi? Được! Chúng ta đi ăn cơm nào! Bảo bà nội làm cho cháu một bàn đồ ăn ngon, được không? Ha ha…”

Nói xong không nhìn đến Hạng Tư Thành, bế Vân Yên Nhi, tươi cười đi vào trong phòng, khiến Hạng Tư Thành nhìn cảnh này mà không thể tin nổi!

Trong trí nhớ của anh, ông cụ có lúc nào cười vui vẻ như vậy đâu?

Thậm chí bây giờ anh cũng hơi thấy may mắn, đưa Yên Nhi đến, là một quyết định chính xác!

Quả nhiên, vợ của ông lão, cũng chính là thím Mai, cũng rất thích Vân Yên Nhi, còn Vân Tịnh Nhã cũng rất nhanh hòa nhập với hai người già, một gia đình, một bàn đồ ăn, có Vân Yên Nhi, ông lão cười không ngớt.

Sau khi cơm no rượu say, thím Mai thu dọn bát đũa, Vân Tịnh Nhã vô cùng tinh tế bế Vân Yên Nhi cùng vào bếp dọn dẹp, khi chỉ còn lại hai người, biểu cảm của ông lão lại nghiêm túc!

“Tên nhóc Hạng, lần này mấy gã ở Thủ đô, đều nhìn chằm chằm như hổ đói, đã nghĩ được kế sách ứng phó gì chưa?”

Hạng Tư Thành nhếch khóe miệng, bá đạo một cách thản nhiên: “Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì lấp đất, cần đối sách gì?”

“Dám gây chuyện, thì đánh lại là được! Một lần không nghe lời, thì hai lần, cứ thế, đánh đến khi nghe lời thì thôi!”

“Tốt!”

Ông lão đập mạnh xuống bàn: “Không hổ là binh sĩ mà Tần Nguyên Đỉnh ta đào tạo!”

“Đã đến rồi, thì giải quyết luôn tất cả ân oán trước đây đi!”

“Muốn báo thù, thì đến một cách đường đường chính chính! Nếu Hạng Tư Thành cậu chết trên đối quyết trực diện, thì đó là cái chết xứng đáng, không trách được ông trời, không trách được người khác”.

“Nhưng nếu có người dám âm thầm ra tay…”, con ngươi già nua của Tần Nguyên Đỉnh hiện lên sát khí lạnh lùng: “Người của Tần Nguyên Đỉnh ta, cũng không phải dễ động vào đâu!”

Hạng Tư Thành cười tươi rói, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường sâu sắc và bá đạo: “Một đám chó gà, cần gì dùng dao mổ trâu?”

- ---------------------------