Ông Bố Thiếu Soái

Chương 131: Tao nhất định phải giết mày!



Cảnh tượng đột ngột ấy khiến tám cậu ấm đang rất bình tĩnh kia thay đổi sắc mặt.

Giang Thiếu Sách tức đến mức phát run. Lúc này, Hùng Triển bước lên phía trước, hét lớn: "Các người còn ngây ra đó làm gì nữa?"

"Tất cả đều là cao thủ của một vùng, cho dù thêm một thằng ma men nát rượu thì cũng còn những sáu người, chẳng lẽ lại không đánh lại hai thằng đó?"

"Đúng thế! Lên cho tôi!"

Giọng nói sắc bén của Hồ Khang vang lên: "Bắt sống Hạng Tư Thành, tôi sẽ trả thêm năm trăm ngàn nữa!"

Ma men buông Hạng Tư Thành ra, anh ta liếc nhìn một lượt, sau đó lại uống ực một hớp rượu, vừa lúc lắc thân thể vừa ngoắc tay với bọn họ: "Tới đi, để thằng ma men này đánh vài đường với các người!"

Ai ngờ sáu người kia chẳng dám động đậy gì, mồ hôi đổ ra đầy đầu, mặc dù võ đài dưới lòng đất này lạnh lẽo là thế.

Bọn họ nhìn nhau, một người trong số đó không chịu nổi áp lực, cúi đầu chắp tay với ma men, sau đó lẳng lặng xoay người bỏ đi.

Anh ta vừa mở đầu, mấy người còn lại cũng học theo. Cảnh tượng ấy khiến tám cậu ấm kia ngây ra như phỗng.

"Này! Các người đi đâu thế hả? Chúng tôi đã trả tiền rồi cơ mà!"

Một cao thủ trong số đó lạnh lùng nhìn bọn họ: "Chúng tôi sẽ trả lại hết tiền cho các cậu, không thiếu một đồng nào cả, nhưng mạng sống thì chỉ có một thôi".

Bộp!

Giang Thiếu Sách đập mạnh vào ghế, chửi đổng lên: "Một thằng lính mà các người đã sợ đến thế, cao thủ cái chó gì hả!"

Ánh mắt của người kia trở nên lạnh lùng, anh ta nhìn Giang Thiếu Sách: "Cậu Giang, lúc trước cậu không nói với chúng tôi rằng bên phe đối thủ có ma men!"

Nhắc tới ma men, cao thủ có tiếng tăm trên cả thế giới này cũng không khỏi sợ hãi: "Người chưa trải qua sẽ không thể biết ma men đáng sợ đến mức nào đâu!"

"Một bầu Tây Phong Liệt, đưa người xuống suối vàng!"

"Chúng tôi không muốn uống loại rượu đến từ địa ngục như thế".

Dứt lời, anh ta nhìn đám cậu ấm bằng ánh mắt đáng thương: "Chúc các cậu may mắn!"

Bầu không khí lại trở nên kỳ lạ, tám cậu ấm không thể lường trước được rằng mọi chuyện lại trở nên như thế này.

Sau khi giải cứu bảy người kia, ma men vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ lờ đờ, thản nhiên nói: "Cậu muốn lũ đó chết như thế nào?"

Câu nói ấy khiến tám cậu ấm rùng mình.

Bọn họ là con cháu của tám hào môn lớn ở thủ đô, có thể nói tám hào môn này cộng lại đủ để xưng là nửa bầu trời của thủ đô rồi.

Nhưng trong mắt ma men, bọn họ chỉ là đàn cừu non đang chờ bị làm thịt, chỉ cần Hạng Tư Thành nói một câu, ma men sẽ đưa bọn họ đi gặp Diêm Vương ngay lập tức.

Tám cậu ấm cảm thấy lạnh toát cả người, Hạng Tư Thành thì hơi nhếch môi, mở miệng nói: "Mặc dù em rất muốn đưa bọn chúng xuống địa ngục, nhưng dù sao thân phận của bọn chúng cũng có chút đặc biệt, nếu giết bọn chúng thì e rằng sẽ rước lấy rắc rối".

Đám cậu ấm vừa thở phào một hơi thì Hạng Tư Thành lại cất lời: "Nhưng bọn chúng đã tới tìm em rồi, nếu không để lại kỷ niệm cho bọn chúng thì làm sao có thể bày tỏ lòng biết ơn với sự 'nhiệt tình' ấy được".

Thấy ma men loạng choạng bước về phía bọn họ, đám Giang Thiếu Sách vô thức lùi về phía sau hai bước, ấp úng nói: "Mày... Mày định làm gì? Tao nói cho mày biết, bọn tao là con cháu của tám hào môn..."

"A! Chân tôi!"

Ma men túm lấy chân của Giang Thiếu Sách, không hề nương tay chút nào, cái chân giả bằng thép được nối với miệng vết thương bị anh ta giật ra, vết thương rách toác, máu tươi phun trào.

Cả đám nhìn nhau, sau đó gật đầu thật mạnh.

Mày sống thì tao chết!

Sau lần này, giữa thiếu soái vùng biên giới phía Bắc và tám cậu ấm hào môn, chỉ có một bên được tồn tại.

Mà giờ khắc này, trên bờ sông cách khách sạn Grand không xa, gió đêm thổi lất phất. Ma men lười biếng nằm trên mặt đất, uống một ngụm rượu lớn, trong mắt Hạng Tư Thành lóe lên sự đau lòng: "Anh ba, sao... sao anh lại biến thành thế này?"

- ---------------------------