Ông Bố Thiếu Soái

Chương 184: Khai thác



      Sát khí trên người Hạng Tư Thành càng lúc càng mạnh, còn Liệt Long phía sau, tay sờ vào hông, cùng với một luồng sáng sắc lạnh lóe lên là một tiếng kêu thảm thiết, một chân của Thẩm Tùng Lâm bị Liệt Long đạp ngã xuống đất, một con dao găm lấp lánh sắc lạnh kề lên cổ hắn ta.  

      “Hạng Tư Thành! Cậu muốn làm gì hả!”  

      Thẩm Tuyết Liên liền sợ hãi toát mồ hôi kêu lên, Thẩm Tùng Lâm xảy ra chuyện ở thành phố Hạng Vương thật, thì mình cũng khó mà thoái thác trách nhiệm!  

      “Cậu ấy là cậu chủ của nhà họ Thẩm, nếu cậu dám động vào cậu ấy thì sẽ phải đối diện với cơn lửa giận của cả nhà họ Thẩm, hậu quả đó, cậu có gánh nổi không?”  

      Biểu cảm khuôn mặt của Hạng Tư Thành không hề thay đổi, cười ha ha, ánh mắt lóe sáng: “Dưới trời đất này, trước nay không có hậu quả nào mà Hạng Tư Thành tôi không gánh nổi!”  

      Tuy giọng nói nhàn nhạt, nhưng vô cùng bá đạo, cái uy của thiếu soái được phô bày toàn diện!  

      Liệt Long hơi ấn con dao găm xuống, trên cổ của Thẩm Tùng Lâm đã xuất hiện một vết máu, vẻ mặt của Liệt Long vô cùng lạnh lùng vô tình, chỉ cần Hạng Tư Thành hạ lệnh, anh ta không quan tâm người đó có thân phận gì, kể cả là thần thánh trên cao, cũng sẽ không hề do dự mà lấy đầu của người đó!  

      Lúc này, Thẩm Tùng Lâm sợ rồi! Sợ thật rồi!  

      Hắn ta không nhìn thấy một chút sợ hãi nào trên khuôn mặt của Hạng Tư Thành, chỉ nhìn thấy sự lạnh nhạt vô tận!  

      Hắn ta là cậu chủ của nhà họ Thẩm, cao cao tại thượng, hưởng thụ không hết vinh hoa phú quý, người có tiền đều sợ chết, hắn ta cũng không ngoại lệ!  

      “Liệt Long! Anh còn đợi cái gì, chân của bản thiếu soái đang rất ngứa rồi đấy!”  

      “Không! Đừng!”  

      Đứng trước cái mạng nhỏ của mình, Thẩm Tùng Lâm bỏ hết tất cả sự cao ngạo, dưới ánh mắt của mọi người, hắn ta cắn răng, ôm cổ: “Thiếu soái… Hạng, tôi sai rồi, xin… xin tha cho tôi lần này”.  

      Nói xong câu này, khuôn mặt hắn ta đầy vẻ đau đớn căm hận, hắn ta cảm thấy ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn ta đều đầy vẻ chế giễu và chê cười, cậu chủ nhà họ Thẩm đã từng cao cao tại thượng, trở nên ti tiện như này, mà tất cả đều là Hạng Tư Thành ban cho!  

      “Ha ha… anh Thẩm, nếu anh nói sớm thì sao lại thành thế này chứ!”  

      “Phải biết rằng, bản thiếu soái cũng là một người tốt bụng đấy….”  

      Hạng Tư Thành vẫy tay, Liệt Long buông Thẩm Tùng Lâm ra, Hạng Tư Thành đi đến trước mặt hắn ta, dưới ánh mắt của mọi người, vỗ vào bên má của hắn ta, cười híp mắt nói: “Biết sai hối cải, chẳng gì tốt đẹp hơn, anh Thẩm, bản thiếu soái cảnh cáo anh, lần sau, những việc không làm được thì đừng nói trước hùng hổ như vậy, nếu không, thì mất mặt lắm!”  

      Thẩm Tùng Lâm nhìn bóng họ bỏ đi, toàn thân hắn ta run run, sống hơn hai mươi năm chưa từng chịu nhục, hôm nay, để Hạng Tư Thành ban cho hắn ta toàn bộ!  

      “Tùng Lâm! Tùng Lâm, cháu đừng kích động, cô bảo đảm, đợi một ngày nắm được nhà họ Hạng, nhất định cho hai anh em Hạng Tư Thành dập đầu xin lỗi cháu!”  

      Soạt!  

      Ánh mắt lạnh băng của Thẩm Tùng Lâm rơi vào bà ta, thái độ của hắn ta cũng không còn cung kính như trước, giọng lạnh tanh: “Thẩm Tuyết Liên! Tôi chỉ cho bà ba tháng!”   

      “Trong vòng ba tháng, nắm quyền quản lý nhà họ Hạng, nếu không, chi thứ ti tiện của bà sẽ hoàn toàn loại khỏi danh sách nhà họ Thẩm đấy!”  

      Thẩm Tuyết Liên ngẩn người nhìn bóng hắn ta tức giận bỏ đi, bà ta bỗng bật cười khổ, có lẽ, đây mới là thái độ chân thực nhất của nhà họ Thẩm đối với mình!  

      Trong mắt những người chi chính bọn họ, cho dù mình cố gắng thế nào, cũng vẫn là chi thứ dòng máu ti tiện, nhưng, thân là người trong gia tộc lớn, có bao nhiêu chuyện mà bà ta có thể làm chủ đây?  

      Sáng sớm ngày hôm sau, người nhà họ Hạng tập trung đầy đủ, Hạng Vấn Hà lo lắng nói: “Mẹ ơi, chúng ta cứ ngồi yên thế này à! Bây giờ người trong tộc nhà họ Hạng đều đã bắt đầu bàn tán xôn xao rồi, trong đó vô cùng tán thưởng Hạng Tư Thành, nếu cứ tiếp tục thế này, những người mà chúng ta vất vả bao nhiêu năm không dễ gì tích lũy được, sẽ bị họ cướp đi toàn bộ đấy!”  

      Vẻ mặt Hạng Vấn Hải cũng khó coi: “Mẹ ơi, sáng sớm nay Hạng Thiếu Quân đã đến khu mỏ vàng, tất cả thiết bị và công nhân mà chúng ta chuẩn bị trước đều đã đến nơi, một khi khai thác mỏ vàng, e rằng những người nhà họ Hạng nhìn thấy lợi ích sẽ hướng về phía hai anh em họ đấy!”  

      “Mẹ! Tần Ngô đang trên đường đến thành phố Hạng Vương, thêm lực lượng của nhà họ Tần, con không tin Hạng Tư Thành có thể chống đỡ được!”  

      Vẻ mặt Hạng Vấn Hàm hung dữ nói, Tần Ngô mà bà ta nói chính là chồng của mình, cậu năm của nhà họ Tần!  

      Thẩm Tuyết Liên xua nhẹ tay, trong ánh mắt hiện lên tia sáng: “Tạm thời không vội!”  

      “Kể cả họ lấy được quyền khai thác thì đã làm sao, đừng quên, ở đây vẫn là thành phố Hạng Vương, khai thác mỏ vàng này không thuận lợi như họ tưởng tượng đâu!”  

      Ở bên khác, Hạng Tư Thành ngủ dậy thì đã thấy Vân Tịnh Nhã như mẹ hiền vợ đảm, dịu dàng bưng đồ ăn sáng tới, đưa cho anh, cười nói: “Anh dậy rồi à!”  

      “Nào, anh ăn sáng đi, còn nóng đấy!”  

      Nhìn dáng vẻ dịu dàng chu đáo của cô, Hạng Tư Thành cũng cười: “Nhã Nhã, có em ở bên, thật là tốt!”  

      Đôi má Vân Tịnh Nhã đỏ ửng, hơi trừng mắt: “Luyên thuyên!”  

      “Ha ha…”  

      Anh khẽ cười, ngồi dậy, nhìn bóng dáng mảnh mai của cô, bỗng cảm thán: “Nhã Nhã, đợi làm xong việc nhà họ Hạng, chúng ta tổ chức lễ cưới, có được không?”  

      Anh vẫn không quên, nợ Vân Tịnh Nhã một lễ cưới cả đời chỉ thuộc về một mình cô!  

      Toàn thân Vân Tịnh Nhã run nhẹ, ánh mắt mơ hồ xa xăm, lễ cưới là ước mơ khát khao nhất trong lòng mỗi cô gái, Vân Tịnh Nhã, cũng không ngoại lệ.  

      Nhìn nụ cười ấm áp của người đàn ông trước mắt, Vân Tịnh Nhã cắn nhẹ môi, vừa muốn nói vâng, tinh tinh tinh, tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, cô xấu hổ vội vàng quay đầu, Hạng Tư Thành liền tối sầm mặt, không vui nói: “Vào đi!”  

      Thiên Cẩu trong mười hai Huyết Y Vệ đi vào, nói: “Thiếu soái, chỗ anh Hạng hình như gặp rắc rối!”  

      Ánh mắt Hạng Tư Thành nghiêm trọng, rắc rối?  

      Thẩm Tuyết Liên ơi là Thẩm Tuyết Liên, bà vẫn không bỏ dã tâm, vậy thì bản thiếu soái phải đánh với bà đến cùng!  

      “Chuẩn bị xe!”  

      “Vâng!”  

      Hạng Tư Thành cầm quần áo ra ngoài, Thiên Cẩu vội theo sau, bỗng nhiên, Hạng Tư Thành dừng bước chân, khiến Thiên Cẩu vấp một cái, đúng lúc vẻ mặt anh ta nghi hoặc, Hạng Tư Thành bỗng nhếch cười: “Anh không cần đi nữa, chốc nữa cõng năm mươi cân đi bộ một trăm kilomet, cho anh nhớ, lần sau, không được tùy tiện gõ cửa lúc không nên xuất hiện!”  

      Thiên Cẩu: “…”  

      Khu đất hoang ngàn mẫu ngoại ô phía Bắc thành phố Hạng Vương, mười mấy chiếc máy xúc hiên ngang đỗ trên khu đất, công nhân túm năm tụm ba, hút thuốc, nói chuyện, thậm chí còn có người tụ tập đánh bài, vô cùng tự do, một nhóm người mặc vest đi giày da tức giận nhìn họ, dám tức nhưng không dám nói.  

      “Chủ tịch Hạng đến rồi!”  

      Không biết ai hét lên, đám người lập tức tách ra một lối đi, Hạng Thiếu Quân nghiêm túc đi đến, đầu tiên là nhìn xung quanh một lượt, sau đó hỏi: “Chuyện gì vậy?”  

      “Chủ tịch Hạng! Đám người này thực sự rất quá đáng!”  

      Một người đàn ông trung niên trong đó tức giận nói: “Công nhân và thiết bị của chúng tôi đã đến đủ, nhưng đột nhiên bị công nhân phụ trách đào bới yêu cầu đình công một cách kỳ lạ, chúng tôi hỏi họ tại sao đình công, họ không chỉ không cho chúng tôi một lý do hợp lý, mà còn vô cùng ngang ngược bảo chúng tôi đừng nhiều chuyện, công nhân của chúng tôi nói lý với họ, còn bị họ đánh bị thương!”  

      Ánh mắt của Hạng Thiếu Quân hơi nghiêm trọng, hỏi: “Công nhân bị thương đâu, không có gì đáng ngại chứ?”  

      “Không đáng ngại, đã được bệnh viện kéo đi rồi!”  

      “Ai là người phụ trách ở đây! Đứng ra cho tôi!”  

      Lúc này, một người đàn ông da ngăm đen lững thững đi tới: “Tôi là người phụ trách ở đây, tìm tôi có việc gì?”  

      “Tôi là Hạng Thiếu Quân, người phụ trách ở đây, chúng tôi mời anh đến là để làm công việc đào bới, nhưng tại sao anh để máy xúc ở đây, không làm việc?”