Ông Bố Thiếu Soái

Chương 187: Âm mưu nhằm vào Vân Tịnh Nhã



      “Anh tư, vết thương của anh khỏi rồi à?”  

      “Ha ha, khỏi từ lâu rồi, nếu anh cả không cử người tới trông coi, bắt anh ở thêm vài ngày thì anh đã đi tìm cậu lâu rồi!”  

      Người ấy chính là anh tư kết nghĩa của Hạng Tư Thành, người đàn ông vô địch trên internet - Vua Hacker Trình Di!  

      Trình Di thản nhiên nhìn quanh một lượt, đôi mắt hơi lấp lóe: “Gặp rắc rối à?”  

      “Rắc rồi nhỏ ấy mà, còn làm phiền anh tư nữa”.  

      “Ha ha, chuyện cỏn con”.  

      “Này, chắc không phải mày đang trông chờ vào thằng còm nhom này đấy chứ?”  

      Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, đốc công chỉ vào Trình Di và cười ầm lên: “Cười chết tao mất thôi! Với cái khu đất hoang lớn như thế này, cho dù mấy chục chiếc máy xúc đồng loạt khởi công thì cũng phải đào bới cả nửa tháng trời, hắn chỉ có một mình, làm được bao nhiêu cho cam?”  

      “Các anh em, tôi thấy chúng ta nên đi thôi, một năm sau quay lại, việc ở nơi này vẫn phải đến lượt chúng ta!”  

      “Ha ha…”  

      Đám công nhân trào phúng cười to. Bọn họ đã lái máy xúc lâu rồi, biết lượng công việc ở đây lớn đến mức nào. Nếu chỉ có một người và một chiếc máy xúc, cho dù đào cật lực ngày đêm suốt một năm thì cũng không đào hết được.  

      Hạng Thiếu Quân cũng rất lo lắng: “Đúng đấy Tư Thành, người trong gia tộc đều đang theo dõi sát sao, một mình anh ấy thì làm được mấy việc”.  

      “Chi bằng bây giờ anh tuyển công nhân máy xúc trong cả nước, trả lương cao là được”.  

      “Anh cứ yên tâm!”  

      Hạng Tư Thành khẳng định: “Lát nữa anh sẽ biết cái gì gọi là kỳ tích!”  

      Trình Di đẩy gọng kính, nhẹ giọng cười nói: “Cho anh năm phút!”  

      Vừa nói, Trình Di vừa lấy túi dụng cụ ra, trong đó có những sợi dây màu đen rất kỳ lạ. Anh ta chui vào ca bin của máy xúc loay hoay một lúc, sau đó bật máy tính lên gõ lách cách, nhập những ký tự khó hiểu vào đó. Hạng Thiếu Quân nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trình Di, tuy rằng anh ta biết người mà Hạng Tư Thành tin tưởng sẽ không làm điều thừa, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: “Tư Thành, anh ta làm được không vậy?”  

      Hạng Tư Thành nói một cách tự tin: “Yên tâm đi, chỉ cần cho anh ấy một chiếc máy tính, anh ấy chính là vương giả của thế giới này!”  

      Hạng Tư Thành không hề nói dối, là hacker tài năng nhất Hoa Hạ, danh tiếng Vua Hacker vang vọng khắp thế giới.  

      Anh ta là vương giả tuyệt đối về mặt internet, là người mà các quốc gia trên thế giới phải liệt vào danh sách những nhân vật cần đề phòng. Có một chiếc máy tính, anh ta chẳng khác nào một món vũ khí hạt nhân đang chờ kích hoạt.  

      Không bao lâu sau, một âm thanh vọng ra từ trong máy xúc: “Xong!”  

      Sau đó, một cảnh tượng khiến ai nấy trố mắt xuất hiện. Mười mấy chiếc máy xúc tự động nổ máy trong khi không có người điều khiển, thậm chí còn chưa cắm chìa khóa vào. Cùng với sự điều khiển của Trình Di trên máy tính, tất cả những cỗ máy xúc ấy như sống lại, di chuyển, vươn gầu đào, tất cả rất tự nhiên. Hơn nữa mỗi một cỗ máy xúc như một cá thể độc lập, vừa có thể thao tác đồng loạt, vừa có thể tách riêng ra, như những người máy có bộ não bằng công nghệ cao.  

      “Thần… Thần kỳ quá!”  

      Hạng Thiếu Quân không thể tin nổi vào mắt mình, mấy chục cỗ máy xúc cứ như mấy chục mười máy, tuy rằng hơi cứng ngắc, nhưng vẫn thi hành đúng mệnh lệnh.  

      Sau giây phút kinh ngạc, Hạng Thiếu Quân lập tức hưng phấn, thế này thì không chỉ giải quyết được vấn đề nan giải trước mắt, mà còn tiết kiệm nhân công nhờ việc điều khiển máy xúc. Điều quan trọng nhất là những cỗ máy không cần ăn cơm này hoàn toàn có thể làm việc 24/24, rút ngắn thời gian hoàn thành.  

      Đám công nhân ầm ĩ ban nãy trố mắt ra.  

      Bọn họ lái máy xúc cả đời rồi, nhưng hôm nay mới biết là có thể lái theo cách này.  

      Khi đã giải quyết được vấn đề lớn nhất, Hạng Tư Thành nhìn đám công nhân đang há hốc mồm ấy, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng: “Khởi công được rồi thì không cần thiết giữ những kẻ không phận sự này ở lại đây nữa”.  

      Anh vừa dứt lời, đám tài xế lái máy xúc đều bị đuổi khỏi đây. Máy xúc thuận lợi khởi công, tiếp đó là những quy trình khác được tiến hành dồn dập.  

      Nhìn khu đất hoang rầm rộ ấy, Hạng Thiếu Quân hồng hào mặt mày, hưng phấn nói: “Tư Thành, cứ tiến triển theo cái đà này thì chưa tới mười ngày là sẽ đào tới lớp vàng, tiếp đó chúng ta có thể tiến hành hoạt động đào vàng, đến lúc ấy, toàn bộ nhà họ Hạng sẽ nhìn thấy tiền hoa hồng của mình rồi!”  

      Ở một bên khác, tin tức trên công trường truyền tới nhà họ Hạng, khiến tất cả mọi người chấn động. Vốn bọn họ cho rằng đây là một kế hoạch sẽ khiến Hạng Tư Thành phải đau đầu, không ngờ anh lại giải quyết dễ dàng như thế.  

      Rầm!  

      Hạng Vấn Hà đập mạnh vào bàn, hằm hằm nói: “Không được! Không thể tiếp tục như thế được nữa!”  

      “Cứ thế này thì tất cả những gì chúng ta vất vả dựng lên đều sẽ rơi vào tay bọn họ mất!”  

      Vừa nói, ông ta vừa xoay người đi.  

      “Vấn Hà! Con đi đâu?”  

      Giọng nói uy nghiêm của Thẩm Tuyết Liên vang lên.  

      “Triệu tập Bá Vương Vệ, làm hai thằng con hoang ấy hoàn toàn biến mất!”  

      “Hồ đồ!”  

      Thẩm Tuyết Liên nghiêm giọng quát: “Hiện tại anh em chúng đang nổi bật như thế, nếu xảy ra chuyện gì vào thời khắc then chốt này thì ngoài chúng ta ra, hung thủ còn là ai được nữa?”  

      “Vả lại, chưa rõ Hạng Tư Thành có quan hệ thế nào với nhà họ Hồ, nếu lúc này tự rước rắc rối vào người thì sẽ là quyết định ngu xuẩn nhất!”  

      “Mẹ!”  

      Hạng Vấn Hà nôn nóng nói: “Vậy thì làm gì được đây? Chẳng lẽ cứ ngồi nhìn thế này à!”  

      Thẩm Tuyết Liên bỗng lên tiếng nói: “Trong thành phố Hạng Vương, ngoài nhà họ Hạng ra thì gia tộc nào có thế lực lớn nhất?”  

      Hạng Vấn Hà vô thức nói ra: “Ngoài chúng ta ra thì nhà họ Hoa là mạnh nhất!”  

      “Trụ sở chính của nhà họ Hoa ở Đông Bắc, thế lực rất lớn, tuy rằng không phải danh gia vọng tộc, nhưng gia tộc ấy rất mạnh, không thua kém chúng ta là bao. Bởi vì muốn mở rộng nghiệp vụ nên ba năm trước, ông ba nhà họ Hoa là Hoa Hùng đã dẫn cả gia đình tới thành phố Hạng Vương và cắm rễ ở đây. Mặc dù bên ngoài thì rất hòa thuận, nhưng bọn họ lại lén cướp đoạt không ít mối làm ăn của chúng ta. Chỉ có điều e ngại nhà họ Hoa nên chúng ta không thể làm gì được, nghĩ tới là con lại thấy tức!”  

      Trên mặt Thẩm Tuyết Liên hiện lên nụ cười: “Nghe nói đứa con thứ hai của Hoa Hùng có tiếng xấu đồn xa…”  

      “Trong thành phố Hạng Vương, thằng đó nổi tiếng là chơi bời lêu lổng, hách dịch háo sắc, ai cũng phải lên án. Nếu không có thân phận là cậu hai nhà họ Hoa thì không biết đã bị người ta đánh chết bao nhiêu lần rồi. Ơ, sao tự nhiên mẹ lại nhắc tới hắn…”  

      Đôi mắt của Thẩm Tuyết Liên lóe lên: “Chẳng phải Hạng Tư Thành dẫn một cô vợ xinh đẹp tới sao…”  

      Hạng Vấn Hà sực hiểu: “Thì ra là thế! Ha ha… Sao con lại không nghĩ ra nhỉ, mượn đao giết người, để Hạng Tư Thành và nhà họ Hoa sống mái với nhau, bất kể bên nào thiệt thì cũng có lợi với chúng ta. Tốt nhất là chúng chết chung luôn đi, chúng ta sẽ làm ngư ông đắc lợi!”  

      Thẩm Tuyết Liên hài lòng nhắm mắt lại: “Mẹ giao chuyện này cho các con, nhớ là phải làm kín đáo vào đấy!”  

      “Ha ha… Mẹ cứ yên tâm!”  

      Lúc này, Vân Tịnh Nhã đang dẫn Vân Yên Nhi đi dạo, cô không hề hay biết là có một âm mưu đang nhằm vào mình…