Ông Bố Thiếu Soái

Chương 196: Suy nghĩ của Đào Thiến Thiến



      Lời vừa nói ra, tất cả sinh viên có mặt ở đó đều sửng sốt, mà Diêu Đông, càng mông lung hơn!  

      Chuyện này là thế nào?  

      Lẽ nào vừa rồi mình bị ảo giác?  

      Bốn cậu ấm con nhà giàu sang quyền quý này lại gọi một tên nghèo kiết xác là anh sao?  

      Hạng Tư Thành khẽ nhíu mày, cậu Vương liền lộ ra vẻ đã hiểu, trên mặt hiện lên vẻ nịnh nọt: “Anh, mấy anh em chúng em nhận được tin tức của cậu Quân, ngay lập tức chạy đến đây, cậu Quân đã nói rồi, anh có việc gì, cứ việc căn dặn, chúng em sẽ làm thỏa đáng giúp anh!”   

      Hạng Tư Thành yên tâm cười cười, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đang đờ đẫn của Diêu Đông, khóe miệng nhếch lên: “Chân của tao, mày còn muốn không?”  

      “Mẹ kiếp!”  

      “Thằng nào?! Thằng nào dám nói muốn lấy chân của anh tao? Tao muốn xem xem, nó đã ăn mấy cái gan hùm mật gấu!”  

      Phịch!  

      Đầu gối Diêu Đông mềm nhũn, ngã quỳ trên đất, đến lúc này, hắn ta cũng không hiểu nổi, tại sao một người trông bình thường như Hạng Tư Thành, đến bản thân hắn ta còn không bám được vào mấy cậu ấm con nhà giàu sang quyền quý kia, vậy mà lại có quan hệ thân thiết với họ như thế, nhưng hiện tại việc đó không còn quan trọng nữa, việc bây giờ phải suy nghĩ là, làm thế nào để dập tắt sự tức giận của mấy cậu ấm này!  

      “Anh Vương! Anh Lý! Mấy anh, là em, là em có mắt không thấy núi Thái Sơn, đều là lỗi của em…”  

      Bịch!  

      Lời còn chưa nói xong, Diêu Đông đã bị cậu Vương đạp ngã nhào ra đất: “Mẹ kiếp! Thì ra là mày thằng nhãi ranh!”  

      “Là mày nói muốn chân của anh tao? Nào nào nào, tao ở đây, có giỏi thì đến chặt chân của tao trước đi!”  

      “Không dám không dám! Em nào dám trước mặt anh láo xược như thế!”  

      Cậu Lý cười lạnh: “Ha ha…chỉ là một tên đầu đường xó chợ, cứ để hắn ta biến mất là được rồi!”  

      Cậu Vương gật gật đầu, quay đầu lại nhìn đến Hạng Tư Thành: “Anh, anh thấy đề nghị này thế nào?”  

      “Đừng! Đừng làm như thế!”  

      Lúc này Diêu Đông rất rõ ràng, Hạng Tư Thành hoàn toàn có thể đồng ý với đề nghị của mấy cậu ấm này!  

      “Anh Hạng! Anh Hạng! Là em không tốt! Đều là lỗi của em!”  

      “Em không nên ăn nói xằng bậy, càng không nên cướp vòng tay của bạn gái anh, đều là lỗi của em, cầu xin anh bỏ qua cho em lần này!”  

      Nói xong, liền túm tóc Dương Huệ Tử đang đờ đẫn đứng bên cạnh, hung hăng đẩy cô ta ngã xuống đất, sau đó nhấc chân lên đạp: “Mẹ mày! Con điếm thối! Đến đồ của bạn gái anh Hạng mà cũng dám cướp, có phải cô không muốn sống nữa không!”  

      “Tôi đánh chết cô đồ phụ nữ ngu ngốc!”  

      Dương Huệ Tử bị đạp kêu thảm thiết, Đào Thiến Thiến ở bên cạnh không chịu nổi, liền mở miệng nói: “Đừng…đừng đánh nữa…”  

      Diêu Đông giật mình, lập tức dừng tay, trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt: “Được, nghe lời chị dâu!”  

      Nghe thấy cách xưng hô như vậy, khuôn mặt Đào Thiến Thiến ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn Hạng Tư Thành, trong đáy mắt, hiện lên nỗi oán hận thầm kín.   

      Hạng Tư Thành đương nhiên cảm nhận được ý tứ trong ánh mắt này, ho nhẹ một tiếng, không dám nhìn thẳng Đào Thiến Thiến, duỗi tay về phía Diêu Đông: “Vậy chiếc vòng tay này, mày còn muốn không?”  

      Diêu Đông lúc này gấp muốn chết rồi, bây giờ chiếc vòng tay này, như củ khoai lang nóng phỏng tay, cho dù Hạng Tư Thành tặng cho hắn ta, hắn ta cũng không dám cầm!  

      Vội vàng dùng hai tay đưa chiếc vòng qua, nịnh nọt nói: “Anh Hạng, chiếc vòng này trả cho anh, em không dám nữa!”   

      “Anh tha cho em lần này!”  

      Ngoài việc cầu xin, Diêu Đông không biết làm gì khác!  

      Hạng Tư Thành cười nhẹ, chỉ là một tên phú nhị đại mà thôi, không đáng để anh làm to chuyện, anh đưa vòng tay cho Đào Thiến Thiến, cười nói: “Lâu lắm không gặp, anh mời em ăn cơm nhé!”  

      Cậu Vương ở bên cạnh vui vẻ mở cửa xe thể thao, cung kính nói: “Anh Hạng, em tiễn anh!”  

      Nhìn nụ cười biến mất trên khuôn mặt Hạng Tư Thành, Đào Thiến Thiến gạt đi tình cảm trong lòng, cười ngọt ngào nói: “Được thôi, hôm nay em phải ăn của anh một bữa ngon!”  

      Khách sạn thương mại toàn cầu, khách sạn lớn nhất sang trọng nhất trong thành phố, nhà hàng toàn cảnh vòng tròn trên tầng hai lăm, là nơi tốt nhất trong khách sạn, có thể nhìn được toàn bộ cảnh đẹp của thành phố, trong nhà hàng chỉ có mười sáu bàn, bất kể là món ăn hay phục vụ, đó đều là tốt nhất, ở đây, chỉ phục vụ những khách hàng cao cấp nhất.  

      “Nói đi, tìm em có việc gì?”  

      Đào Thiến Thiến khuấy cà phê, nhìn Hạng Tư Thành, tinh nghịch hỏi.  

      “Kìa…dù sao cũng là bạn cũ, không có việc gì thì không thể mời em ăn cơm sao?”  

      “Thật sự không có việc gì? Bây giờ không nói, đợi lát nữa mới nói, thì không kịp đâu đó!”  

      Hạng Tư Thành bỗng đen mặt: “Thật ra…cũng không phải hoàn toàn không có việc gì…”  

      Đào Thiến Thiến trừng mắt nhìn anh, trong giọng nói mang theo sự oán hận sâu sắc: “Em biết ngay mà, không có việc gì anh chắc chắn sẽ không đến tìm em!”  

      “Em sao có thể so với cô vợ xinh đẹp kia của anh!”  

      Trong lòng Hạng Tư Thành cười gượng, lúng túng không biết phải nói lại như thế nào.  

      Đào Thiến Thiến cũng nhận ra mình đã nói sai, ho nhẹ một tiếng, vội chuyển chủ đề: “Có việc gì, nói đi!”  

      “Lần trước anh đã giúp em ở cung hòa nhạc Athena, em nhất định sẽ giúp anh!”  

      Hạng Tư Thành cười nhẹ, trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Em có biết Thái Tuế không?”  

      “Thái Tuế? Thần dược Thái Tuế trong truyền thuyết sao?”  

      Đào Thiến Thiến đột nhiên kêu lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh: “Sao anh đột nhiên lại hỏi cái này?”  

      “Em từng nghe ông nội nói qua, Hoa Hạ đã trải qua hàng ngàn năm, mặc dù thảo dược Đông y có rất nhiều loại, nhưng thật sự có thể gọi là thần dược, chỉ có vỏn vẹn vài loại!”  

      “Mà Thái Tuế, là một trong số đó!”  

      “Theo ghi chép lịch sử, tra được lần cuối cùng có bằng chứng nhìn thấy Thái Tuế, là vào đầu những năm sáu mươi, từ đó đến nay đã hơn năm mươi năm, cũng không còn nghe thấy thông tin gì về Thái Tuế nữa!”  

      Hạng Tư Thành lặng lẽ gật đầu, sau đó nói: “Vì vậy, anh cần sự giúp đỡ của thầy Đào!”  

      “Anh cần tìm ông nội em?”  

      Đào Thiến Thiến kinh ngạc nhìn anh.  

      “Nhưng, em cũng chưa bao giờ thấy ông nội nói, ông có tin tức của Thái Tuế!”  

      “Chuyện này không cần lo lắng, anh đã có một vài manh mối, chỉ là Thái Tuế quá hiếm, cho dù có lấy được, thầy thuốc bình thường cũng không thể tận dụng được công dụng của nó, để không lãng phí thuốc quý như vậy, anh chỉ có thể mời thầy Đào giúp đỡ!”  

      “Nhưng thầy Đào từ trước đến nay chỉ thích đi đây đi đó, vì vậy, anh chỉ có thể nhờ em tìm giúp ông nội em, mời thầy ấy giúp đỡ!”  

      Hạng Tư Thành nói đúng, Thái Tuế quá quý giá, nếu rơi vào tay những thầy thuốc bình thường, bọn họ sẽ không biết sử dụng, hoàn toàn là phung phí của trời, nhưng Đào Xá thì khác, ông đã chìm đắm trong thuốc Đông y hàng chục năm, đối với tất cả các loại dược liệu đều vô cùng quen thuộc, hơn nữa Hạng Tư Thành hoàn toàn không tin tưởng vào đám người Thẩm Tuyết Liên, khó khăn lắm mới tìm được Thái Tuế, giao cho Đào Xá để điều chế thuốc cho Hạng Tư Huấn, anh mới có thể yên tâm được!  

      “Anh thực sự có thể tìm được Thái Tuế?”  

      Đào Thiến Thiến lập tức hưng phấn lên, đây là thần dược trong truyền thuyết đó, nghĩ đến đây, trên mặt cô thoáng nụ cười ranh mãnh: “Giúp anh tìm ông nội cũng được, nhưng anh phải đưa em cùng đi tìm Thái Tuế!”  

      “Việc này…”  

      “Hừ! Em nói cho anh biết, ông nội đi đây đi đó khắp bốn phương, ngoại trừ em có cách đặc biệt có thể liên hệ với ông, người khác muốn tìm ông, cũng rất khó đấy nhé!”  

      Hạng Tư Thành cười khổ, gật gật đầu: “Thôi được rồi, anh đồng ý với em!”  

      “Thật sao? Vậy bây giờ chúng ta đi luôn, em vô cùng nóng lòng muốn nhìn thấy thần dược trong truyền thuyết!”  

      Nhìn thấy bộ dạng hân hoan nhảy nhót của cô, Hạng Tư Thành nhanh chóng giữ cô lại: “Anh chỉ mới có chút manh mối thôi, vẫn chưa xác nhận!”  

      “Hơn nữa, cho dù xác nhận rồi, cũng phải ăn xong cơm mới đi!”  

      “Hừ! Mất công vui mừng một phen, em vào nhà vệ sinh chút, anh ăn trước đi!”  

      Nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của cô rời đi, Hạng Tư Thành cười khổ lắc đầu, cô gái này, vẫn dễ kích động như thế!  

      Nhấc tách trà lên, vừa định nhấp một ngụm, đột nhiên, tiếng rơi vỡ của đĩa sứ cùng tiếng hét vang lên, âm thanh tiếng bạt tai vang vọng khắp phòng ăn trống trải, Hạng Tư Thành theo âm thanh đó đi đến, sắc mặt bỗng lạnh đi!