Ông Bố Thiếu Soái

Chương 323: Chuyên quyền



“Hạng Tư Thành, mày…”

“Tù Ngưu!”

Hạng Tư Thành không để Tống Chiến có cơ hội nói chuyện, anh tiếp tục ra lệnh: “Thiên Sát ở đâu?”

Vì tìm kiếm Vân Tịnh Nhã, Hạng Tư Thành đã điều động đội ngũ Thiên Sát tinh nhuệ nhất trong quân đội biên giới phía Bắc tới thành phố Tô Hàng.

“Thưa thiếu soái, Thiên Sát đã có mặt đầy đủ, xin thiếu soái ra lệnh!” “Trông chừng mỗi một người ở đây cho bản thiếu soái, kẻ nào có hành động khác thường, giết không tha!”

Câu nói ấy khiến tất cả mọi người ở đây thay đổi sắc mặt.

Sự lạnh lẽo trong giọng nói còn khinh khủng hơn gió đêm.

Sau một loạt những mệnh lệnh, mọi người bắt đầu hành động.

Hạng Tư Thành cúi đầu nhìn Vân Tịnh Nhã trong lòng mình.

Gò má sưng đỏ của cô khiến anh đau lòng, phần áo bị xé rạch ở trước ngực chói mắt đến thế.

Anh muốn biết, nhưng lại không dám hỏi xem Vân Tịnh Nhã đã phải hứng chịu điều gì, cuối cùng chỉ bực bội hừ lạnh một tiếng, cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.

“Hạng Tư Thành, chúng ta cần nói chuyện với nhau”.

Thấy Hạng Tư Thành đã sinh ra sát ý thật rồi, Tống Chiến thay đổi sắc mặt, ngẫm nghĩ rồi dịu giọng nói.

Hạng Tư Thành nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Gia chủ Tống đừng sốt ruột, lát nữa bản thiếu soái sẽ cho ông thời gian nói chuyện”.

“Hạng Tư Thành, đừng quá làm càn!”

“Dù sao tôi cũng là dòng dõi hoàng triều, mặc dù cậu là thiếu soái, nhưng cũng chỉ là một thằng lính, có quyền lợi gì giam lỏng chúng tôi?”

“Ở chỗ của bản thiếu soái, không cần nghĩ tới chuyện có quyền lợi hay không, chỉ cần nghĩ xem có muốn hay không!”

“Hạng Tư Thành!”

Tống Chiến híp mắt nhìn anh: “Nhà họ Tống quen biết với không ít lãnh đạo, cậu có tin tôi tố cáo cậu lên với quân đội là cậu sẽ bị đưa ra tòa án không!”

Hạng Tư Thành khẽ nheo mắt, tia sáng lạnh lóe lên, anh không hề sợ hãi khí thế của Tống Chiến: “Chỉ cần ông có thể rời khỏi đây an toàn thì cứ việc tự nhiên”.

Gò má của Tống Chiến run lên: “Ý cậu là sao? Chẳng lẽ cậu định lấy mạng tôi?”

Khuôn mặt của Hạng Tư Thành lạnh lùng tột độ: “Không chỉ là ông, có lẽ tất cả những người có mặt ở đây ngày hôm nay đều sẽ không ra được nơi này!”

“Ha ha ha…”, Tống Chiến cười phá lên, râu tóc tung bay, ánh mắt sắc bén như kiếm.

Ông ta bỗng rút một khẩu súng bên hông bảo vệ đứng cạnh ra, chỉ thẳng vào Hạng Tư Thành: “Nghe đồn Hạng Tư Thành là người máu lạnh, giết người như ngóe trên chiến trường, hôm nay hãy để tao xem thử mày định lấy mạng tao như thế nào!”

“Gia chủ Tống nhất quyết phải cố chấp như thế sao?”

“Chính mày đã hiếp người quá đáng!”

“Tôi hiếp người quá đáng?” “Ha ha…”

Một tràng cười dài vang lên, sau đó, giọng nói lạnh như băng vang vọng khắp biệt thự: “Vợ của bản thiếu soái vô duyên vô cớ bị tra tấn trong biệt thự nhà họ Tống, thậm chí còn suýt mất mạng, bản thiếu soái chưa giết sạch người nhà họ Tống ngay tại chỗ đã coi như nhẫn nhịn rồi. Tống Chiến, ông cho rằng thân phận dòng dõi hoàng triều của ông có thể uy hiếp đến bản thiếu soái sao?”

Lời nói ngạo nghễ vang khắp không trung. Vân Tịnh Nhã ngẩng đầu lên, những gì anh nói cũng khiến cô mê ly.

Mọi người xung quanh đều nhìn Vân Tịnh Nhã bằng ánh mắt ghen tỵ, bất luận là nam hay là nữ. Vì một cô gái mà dám nói là sẽ đồ sát gia tộc có dòng dõi hoàng tộc, khắp đất nước chỉ có một mình Hạng Tư Thành mà thôi.

Còn Vân Tịnh Nhã chính là cô gái duy nhất được hưởng thụ điều ấy.

“Thưa thiếu soái!”

Lúc này, Liệt Long báo cáo lại: “Trong căn phòng trên lầu ba của biệt thự có một người đang nghỉ ngơi vì bị thương, hình như là cậu chủ nhà họ Tống”.

“Bản thiếu soái đã nói rồi, đưa hết tới đây!”

“Không, Hạng Tư Thành, cậu không được làm thế!”

Liên quan đến cháu mình, Tống Chiến lập tức cuống lên: “Thanh Trúc vừa điều trị vết thương xong, đến giờ vẫn chưa tỉnh, không thể động đậy được gì. Thằng bé cần nghỉ ngơi, Hạng Tư Thành, cậu tuyệt đối không được đụng tới cháu trai tôi!”

“Tống Thanh Trúc có liên quan trực tiếp đến chuyện vợ tôi bị tra tấn, hắn không ra đây thì ai ra?”

“Liệt Long, khiêng Tống Thanh Trúc ra đây cho bản thiếu soái!”

Có lẽ là bởi vì lâu quá rồi, vậy nên rất nhiều người đều quên rằng người đàn ông trẻ tuổi trước mặt là đồ tể đã từng lấy đi hàng vạn sinh mệnh.

Nếu so về sự tàn nhẫn máu lạnh, Hạng Tư Thành không thua kém bất cứ ai.

Với anh, tính mạng của kẻ khác chỉ như con kiến.

“Hạng Tư Thành! Thiếu soái Hạng!”

Tống Chiến bắt đầu hạ giọng: “Cháu tôi cũng là người bị hại, vô duyên vô cớ bị ám sát, khó khăn lắm mới giữ được mạng sống, không liên quan gì tới nó hết!”

“Bác sĩ, bác sĩ, ông mau nói câu gì đi”.

Rất nhiều bác sĩ bị Tống Chiến lôi ra khỏi ổ chăn giữa nửa đêm nửa hôm, đến lúc này vẫn chưa rời khỏi đây.

Từ nãy tới giờ bọn họ vẫn luôn run sợ vì cảnh tượng trước mặt, nghe thấy lời nói của Tống Chiến, một bác sĩ lớn tuổi lấy can đảm đứng ra, run rẩy nói với Hạng Tư Thành: “Chuyện đó… Anh à, vết thương của bệnh nhân mới khâu, quả thực là không thể tùy tiện di chuyển được, nếu không thì rất dễ xảy ra tình huống mất máu quá nhiều lần hai, e là vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn”.

Lúc này, Vân Tịnh Nhã cũng kéo tay áo Hạng Tư Thành, yếu ớt nói: “Hạng Tư Thành, người đàn ông đó không liên quan gì tới chuyện này, anh đừng giày vò anh ta”.

Hạng Tư Thành trợn mắt lườm cô: “Em nhìn dáng vẻ của em bây giờ đi, vẫn còn tâm trạng mà lo cho người khác hả? Hừ! Lúc nào cũng làm người tốt, nhưng lại toàn gặp lũ lòng lang dạ sói!”

“Mau lên!”

“Các người đi theo tôi!”

Vừa nói, Hạng Tư Thành vừa nhẹ nhàng bế Vân Tịnh Nhã lên, nói với mấy bác sĩ đằng sau.

Tiếp đó, anh nhìn Liệt Long một cái, sát ý lộ rõ trên mặt: “Cứ tiếp tục làm theo lệnh của bản thiếu soái, trước khi bản thiếu soái trở về, bất cứ ai cũng không được rời khỏi đây dù chỉ một bước, nếu có kẻ dám hành động bừa bãi…”

Mây đen che khuấy ánh trăng, một chữ lạnh lẽo vang khắp bầu trời đêm.

“Giết!”