Ông Bố Thiếu Soái

Chương 337: Nhà họ Phương cử người tới



“Tư Thành đi đâu rồi? Sao vẫn chưa về?”

Ở nhà họ Hồ, Vân Tịnh Nhã lo lắng nhìn Liệt Long.

Liệt Long gãi đầu: “Chuyện ấy… Thiếu soái không nói là đi đâu, chỉ bảo tôi nói lại với cô là anh ấy sẽ về nhanh thôi”.

Trong mắt Vân Tịnh Nhã hiện lên sự lạc lõng. Cô mới trải qua một cuộc tra tấn chưa từng có, vết thương trên người vẫn chưa lành lại hẳn, là thời điểm cần người bầu bạn nhất, nhưng người mà cô muốn ở bên mình nhất lại không ở bên cạnh cô.

Phát hiện thấy cảm xúc của cô hơi sa sút, Hồ Mị Nhi đặt tay lên vai cô, an ủi: “Có lẽ anh ta có chuyện cấp bách chăng? Đừng nghĩ nhiều, chị có thể nhìn ra được rằng Hạng Tư Thành vẫn quan tâm em lắm”.

Vân Tịnh Nhã miễn cưỡng nở nụ cười: “Có lẽ thế…” “À, Yên Nhi đâu?”

“Ngủ rồi, em đang bị thương, đi ngủ sớm đi”.

“Được, em…”

“Này, các người là ai vậy?”

“Đứng lại!”

Rầm!

Những tiếng ồn ào vang lên, sau đó, cánh cửa bằng gỗ chắc chắn của nhà họ Hồ bị đánh sập. Trong màn bụi bặm vọng ra tiếng nói cao ngạo: “Muốn đi ngủ thì chi bằng đổi chỗ ngủ được không?”

“Bảo vệ phu nhân!”

Liệt Long hô to lên, mười hai Huyết Y Vệ lập tức quây quanh Vân Tịnh Nhã, mười mấy cặp mắt nhìn chòng chọc vào phía trước.

Bụi bặm tan biến, mười mấy bóng người, mười mấy thanh kiếm xuất hiện trước mắt mọi người. Người cầm đầu khoảng ba mươi tuổi, trên mặt mang theo sự ngạo mạn, không coi đám Liệt Long ra gì, thản nhiên nói: “Cô Vân, xin mời!”

“Các vị!”

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Hồ Mị Nhi vang lên: “Chưa có sự cho phép của chủ nhà mà đã tự nhiên xông vào, các vị quá coi thường nhà họ Hồ rồi đấy!”

“Ha ha…”

Người dẫn đầu cười mỉa: “Nhà họ Hồ? Chỉ là một gia tộc mới nổi thôi, có tư cách gì để tôi coi trọng?”

“Anh nói cái gì?”

Trong mắt Hồ Mị Nhi hiện lên tia sáng lạnh lẽo: “Ngông cuồng tự đại sẽ phải trả giá đắt đấy!”

Dứt lời, đám vệ sĩ của nhà họ Hồ lập tức hùng hổ xông tới, người dẫn đầu nhếch môi khinh thường: “Lũ người tầm thường, có khác nào loại kiến hôi!”

Dứt lời, hai bóng người đằng sau hắn ta lao ra, hai ‘con rồng bạc’ vung múa giữa trời, tiếng hét thảm thiết vang lên liên tiếp. Chỉ trong chớp nhoáng, vệ sĩ của nhà họ Hồ đều đổ gục hết, trên cổ chân phải mỗi người đều có một vết kiếm đang đổ máu, chỉ một kiếm đã bị cắt đứt gân chân.

Con ngươi của Liệt Long co rụt lại: “Tốc độ và kiếm pháp thật nhanh!”

Nhìn biểu cảm khiếp sợ của bọn họ, người dẫn đầu cười khẩy với vẻ cao ngạo: “Đúng thế, phải là vẻ mặt này mới đúng”.

“Bây giờ còn gì muốn nói nữa không?”

“Anh… Anh…”

Hồ Mị Nhi cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Ánh mắt của người dẫn đầu hơi thay đổi, nhìn về phía Vân Tịnh Nhã: “Cô Vân, tôi không thích đánh phụ nữ, vậy nên xin cô hãy phối hợp, đi một chuyến với chúng tôi”.

“Rốt cuộc các người là ai?”

Liệt Long nắm chặt bàn tay, nhìn đăm đăm vào hắn ta.

Bọn họ tuyệt đối không cho phép Vân Tịnh Nhã bị thương một lần nào nữa, cho dù chỉ là một sợi tóc!

Kể cả phải đánh đổi bằng mạng sống!

“Mày không xứng biết tên tao”.

Giọng nói của người dẫn đầu dần trở nên lạnh lùng: “Tránh ra, hoặc là chết!”

“Muốn đưa phu nhân đi thì phải qua ải của tao trước!”

“Đi đến đâu cũng có những con kiến không biết tự lượng sức”.

Người dẫn đầu khẽ lắc đầu, thản nhiên mở miệng: “Lão Cửu, giải quyết tên đó đi”.

“He he… Tuân lệnh!”

Sau lưng, một người áo trắng cầm kiếm đi tới, Liệt Long thét lên một tiếng rồi xông lên, đối chọi trực diện với thanh kiếm, hai bên lập tức đụng thẳng vào nhau.

Một tia sáng màu trắng lóe lên, trong mắt Liệt Long chỉ toàn là ánh kiếm. Thân thể của anh ta hơi khựng lại, sau đó ép mình thay đổi phương hướng, mũi kiếm xẹt qua lồng ngực anh ta, để lại một vết kiếm rất sâu.

“Có thể né tránh được?”

Trong mắt Lão Cửu hiện lên sự cay độc, như thể việc Liệt Long né tránh được nhát kiếm đầu tiên như vậy là một sự nhục nhã ghê gớm lắm. Cổ tay hắn ta lật một cái, mũi kiếm đuổi theo với một góc độ xảo trá, nhắm thẳng vào trái tim Liệt Long.

“Chết đi!”

“Liệt Long! Mau tránh ra!”

Nhanh! Quá nhanh!

Nhanh đến mức làn da của Liệt Long cảm nhận được sự sắc bén của mũi kiếm, nhanh đến mức anh ta chẳng kịp phản ứng gì.

“Mình sắp chết rồi sao?”

Trong mắt Liệt Long hiện lên sự day dứt.

Anh ta day dứt vì không hoàn thành nhiệm vụ mà thiếu soái giao cho mình, day dứt vì không chết một cách hùng dũng trên chiến trường, day dứt vì không còn cơ hội đi theo thiếu soái, trải nghiệm cảm giác chinh chiến sa trường.

Thiếu soái, tạm biệt, kiếp sau Liệt Long vẫn sẽ làm lính của anh!

Pằng!

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, tiếng súng to rõ vang lên, mũi kiếm sắp đâm vào tim Liệt Long đứng khựng lại, sau đó giật lùi về sau. Một vết đạn xuất hiện ở nơi mà Lão Cửu vừa đứng, tản ra khói trắng nhè nhẹ.

“Né được cả đạn, đúng là nhanh thật!”

Giọng nói âm trầm vang lên, một bóng người trẻ tuổi chậm rãi bước tới.

“Mày tưởng tao là người mà mày muốn giết là giết được hả?”

“Không thì sao?”

Người dẫn đầu cao ngạo nhìn anh: “Dựa vào thân phận của mày? Thiếu soái vùng biên giới phía Bắc? Giỏi võ? Nhưng trong mắt tao, mày chẳng là cái thá gì hết!”

“Hay là dựa vào khẩu súng trong tay mày? Mày có tin không, đạn của mày tuyệt đối không nhanh bằng kiếm của tao được đâu!”

Hạng Tư Thành cười ha ha, đột nhiên, anh vứt súng sang một bên: “Đương nhiên là tao tin rồi, gia tộc võ cổ truyền được truyền từ đời này qua đời khác hàng ngàn năm, sao lại không có tài cán gì được?”

“Nhưng tao không ngờ lần này nhà họ Phương lại dốc hết vốn liếng ra như thế. Thính Vũ Thập Cửu Kiếm, có vẻ đáng sợ đấy nhỉ…”