Ông Bố Thiếu Soái

Chương 347: Đổi thưởng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạng Tư Thành nhận lấy, đặt lên quầy, lãnh đạm nói: “Ngẫu nhiên chọn cho tôi một dãy số!”

Ông chủ liền cười giễu cợt một tiếng: “Anh muốn ngẫu nhiên chọn được năm triệu?” Hạng Tư Thành gật gật đầu: “Dãy số là gì không quan trọng, tôi cảm thấy năm triệu này là của tôi, thì tôi mua dãy số nào, sẽ trúng dãy số đó!”

“Mẹ kiếp! Đúng là một tên nghèo đến phát điên rồi!”

Ông chủ chửi thầm một câu, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp chọn một tờ vé số đưa cho anh: “Của anh đây của anh đây, cầm chắc lấy năm triệu của anh, mau biến đi!”

“Đừng đi!”

Người thanh niên đó đột nhiên lên tiếng: “Tao vẫn muốn ở lại đây xem xem, tờ vé số năm triệu, trông như thế nào!”!Hạng Tư Thành cũng thong thả nói: “Đừng vội, mày sẽ được nhìn thấy thôi!”

Cách thời gian mở thưởng, còn chưa đầy một tiếng, thời gian từng chút từng chút một trôi qua, khi kim đồng hồ chỉ đến đúng thời khắc đó, thời gian mua vé số cũng kết thúc, trên màn hình lớn, bắt đầu lần lượt xuất hiện các dãy số trúng thưởng!

Ánh mắt của tất cả mọi người, không hẹn cùng nhìn đến, nhưng Hạng Tư Thành đến nhìn cũng không thèm nhìn, đến khi tất cả dãy số đã chạy hết, biểu cảm trên mặt Hạng Tư Thành, cũng không có chút gì thay đổi!

“Này, dãy số đều chạy hết rồi, năm triệu của anh đâu?”

Ông chủ châm chọc nói.

“Năm triệu? Không phải đang ở đây sao?”

Vừa dứt lời, Hồ Kiệt hổn hển chạy đến: “Anh...anh rể, xử...xử lý xong rồi!”

“Mẹ kiếp! Mệt chết đi được!”

Hạng Tư Thành vỗ vai anh ta: “Vất vả rồi!”

Nói xong, nhận lấy tờ vé số nhàu nát trong tay anh ta, ném cho ông chủ cửa hàng vé số, mở miệng nói: “Đổi thưởng đi!”

“Còn làm như thật vậy!”

Vẻ mặt ông chủ đầy khinh thường cầm lấy tờ vé số, tùy ý nhìn một chút, hả? Mấy số này, sao lại quen như vậy...

Sau đó, nhìn vé số, rồi lại nhìn màn hình, nhìn đi nhìn lại hơn chục lần, mỗi một lần nhìn, miệng lại há to hơn một chút, đến khi không thể há to hơn được nữa, nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Trúng...trúng rồi?”

“Cái gì?!”

Người thanh niên ở một bên cũng đứng vụt lên, bước nhanh đến chỗ ông chủ, xem đi xem lại, cuối cùng khuôn mặt đầy kinh hãi: “Cái...cái này làm sao có thể?”

“Ngẫu nhiên chọn một dãy số mà có thể trúng được năm triệu?!”

Đến cả Vân Tịnh Nhã, cũng ngạc nhiên: “Thật sự trúng sao?”

Hạng Tư Thành cười híp mắt: “Đương nhiên rồi, anh nói rồi, ông trời, sẽ chiếu cố người lương thiện!”

“Cậu bạn nhỏ! Em nghe thấy không? Em trúng thưởng rồi! Em có tiền chữa bệnh cho mẹ rồi!”

Cái gì?!

Hai người liền kinh hãi!