Ông Bố Thiếu Soái

Chương 349: Đổi thưởng



“Nhớ một chuyện, chốc nữa cậu bé đến đổi thưởng, thì đổi cho cậu ấy năm triệu không được thiếu một đồng, nói với cậu bé, đây là vận may của cậu ấy, tất cả đều là cậu ấy đáng được hưởng!”

Ông chủ cửa hàng vé số sửng sốt, khuôn mặt lộ ra vẻ khó xử: “Hiểu thì hiểu, nhưng, giải thưởng cần phải đến một nơi cố định để đổi, hơn nữa còn phải nộp hai mươi phần trăm tiền thuế, cửa hàng nhỏ này của tôi cũng không có nhiều tiền như thế để đổi cho cậu ấy!”

Hạng Tư Thành vẫy tay với Hồ Kiệt, Hồ Kiệt cắn răng, hơi đau lòng đưa ra thẻ ngân hàng trong tay: “Anh rể, năm triệu ở trong thẻ này!” Hạng Tư Thành đưa thẻ trong tay qua, nhàn nhạt nói: “Trong này, chính là số tiền mà cậu ấy trúng thưởng!”

Không lâu sau, Vân Tịnh Nhã đưa cậu bé vào, cậu bé được tắm rửa sạch sẽ chải chuốt gọn gàng, không còn luộm thuộm như trước, thay bộ quần áo mới, tuấn tú hơn rất nhiều!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
2. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
3. Xuân Sinh
4. Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi
=====================================

Ông chủ cửa hàng vé số vội cười ha ha đi tới, đưa thẻ ngân hàng trong tay qua: “Bạn nhỏ à, cậu đúng là rất may mắn đấy, đây là năm triệu mà cậu trúng, bắt đầu từ bây giờ, số tiền này là của cậu!”

Nhưng cậu bé lại đứng tại chỗ, không nhận thẻ.

Vân Tịnh Nhã ở một bên thúc giục: “Còn đợi gì nữa, không phải em cần tiền khám bệnh cho mẹ à? Có số tiền này, không những bệnh của mẹ sẽ được chữa khỏi, sau này hai mẹ con em cũng có thể sống tốt hơn!”

Ai ngờ cậu bé ngẩng đầu, nhìn ông chủ, thành thật nói: “Ông chủ, có thể chia số tiền trong thẻ này thành hai phần không?”

Ông chủ liền sửng sốt: Tại sao phải chia thành hai phần?”

Cậu bé nhìn Hạng Tư Thành, nói: “Mã số trúng thưởng là do anh trai này chọn giúp tôi, vì vậy, số tiền thưởng này nên thuộc về anh ấy, tôi chỉ cần năm mươi nghìn là được rồi, vì, bệnh của mẹ tôi chỉ cần năm mươi ngàn là đủ!”

Hạng Tư Thành không ngờ, cậu bé mà vô tình mình giúp đỡ, không lâu sau gặp lại, lại mang đến cho anh một niềm vui bất ngờ…

Nhìn họ rời đi, Hạng Tư Thành hối lỗi nhìn Vân Tịnh Nhã: “Xin lỗi, bộ phim đó, lại thất hẹn rồi…”

Vân Tịnh Nhã mỉm cười, vuốt tóc mai: “Nhưng chuyện tối nay chúng ta làm, còn có ý nghĩa hơn xem phim, không phải sao?”

Khoảnh khắc đó, gió thổi nhẹ mái tóc cô, Hạng Tư Thành nhìn mà ngẩn người, thần thái đó, khiến anh mê mẩn!

Tinh tinh tinh!

Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên, Hạng Tư Thành nghe máy, mấy giây sau, sắc mặt liền thay đổi: “Anh nói cái gì?”