Ông Bố Thiếu Soái

Chương 370: Tôi muốn mười triệu lượng vàng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ông nghĩ thằng oắt con này nhà ông có thể sánh với phu nhân của bọn tôi được sao?”

“Cái gì?! Chủ nhân của Quần Lang?”

Sắc mặt của Ông năm Chu thay đổi hẳn, nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt không thể tin nổi.

Ông ta cho rằng giữa Vu Thọ và Hạng Tư Thành chỉ có mối quan hệ cá nhân với nhau, tuyệt đối không thể ngờ rằng anh chính là chủ nhân của Quần Lang.

Chắc là giả ấy chứ?

Nếu là người khác nói ra, ông ta nhất định sẽ khịt mũi coi thường, nhưng chính Lang Tước nói ra thì e rằng điều đó là thật rồi.

Thiếu soái của vùng biên giới phía Bắc đã đáng sợ lắm rồi, nếu thêm cả thân phận chủ nhân của Quần Lang nữa…

Đó không chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai thôi đâu…

“Đúng… Đúng thế… Thằng ranh con không có mắt này làm sao có thể sánh với phu nhân Hạng được, ngay cả một sợi tóc của phu nhân Hạng cũng không sánh bằng ấy chứ”.

Thấy ông ta bắt đầu toát mồ hôi lạnh, Hạng Tư Thành bỗng híp mắt lại, nhếch môi nói với ông năm Chu: “Thôi, bản thiếu soái không phải người bất chấp lý lẽ, vừa rồi ông năm Chu nói là dĩ hòa vi quý, nhà họ Chu là dân kinh doanh, vậy thì dùng cách của dân kinh doanh để giải quyết đi”.

Ông năm Chu âm thầm thở phào một hơi, nếu thế thì ông ta yên tâm rồi, vấn đề có thể giải quyết được bằng tiền thì chẳng gọi là vấn đề.

“Con cháu của nhà họ Chu xúc phạm đến phu nhân, bất kể phải bồi thường bao nhiêu, nhà họ Chu cũng sẽ không chối từ”.

“Không nhiều, sương sương mười triệu lượng là được rồi”.

“Mười triệu lượng?”

Ông năm Chu không hiểu ra ngay, mười triệu lượng? Là sao?

Bất chợt, ông ta nghĩ tới điều gì đó, nhìn Hạng Tư Thành với vẻ khó tin: “Thiếu… thiếu soái, cậu đang nói là mười triệu lượng bạc sao?”

Ông năm Chu suýt nhảy cẫng lên, nói đùa gì chứ? Tạm không đề cập tới chuyện mười triệu lượng bằng bao nhiêu tiền, nếu đổi hết thành bạc thì chất lên còn cao hơn cửa thành ấy chứ.

“Ông năm Chu đừng kích động, mười triệu lượng mà bản thiếu soái nói không phải là bạc, mà là vàng”.

Lần này, không chỉ người nhà họ Chu, mà ngay cả người nhà họ Tống cũng ngây ra như phỗng.

Vãi chưởng, mười triệu lượng vàng, thế thì phải bao nhiêu tiền đây? Dựa theo giá vàng hiện tại, một gram là hai trăm bốn mươi tệ, mười triệu lượng vàng là một trăm hai mươi tỷ!

Mặc dù nhà họ Chu kinh doanh sòng bạc, một ngày kiếm bộn tiền, nhưng làm sao có thể lấy ra được một trăm hai mươi tỷ cơ chứ!

“Thiếu… Thiếu soái Hạng, cậu đang nói đùa sao…”

“Ông trông bản thiếu soái có giống đang nói đùa không?”

Hạng Tư Thành nghiêm túc nhìn ông ta: “Ông năm Chu, không phải tự nhiên mà tôi đưa ra con số ấy đâu, tất cả là dựa theo tiêu chuẩn của ông đấy”.

“Ông nói người nhà họ Chu các ông cao quý, bị thương thôi cũng đòi bồi thường hai triệu, tôi không cò kè mặc cả gì cả, đặt ngay hai triệu vào tay ông”.

“Sau đó ông cũng thừa nhận là vợ tôi cao quý, người nhà họ Chu các ông còn không bằng một sợi tóc của cô ấy, quy đổi theo lẽ đó, vợ tôi chịu ấm ức lớn đến vậy, đòi các ông mười triệu lượng vàng cũng đâu nhiều”.

Ông năm Chu hóa đá tại chỗ, đôi mắt trợn trừng trừng lên, có thể tính như thế được sao?

Nhưng điều mấu chốt là ông ta không tìm được lý do gì để phản bác.

Tống Khoát phì cười thành tiếng, châm chọc nhìn ông năm Chu. Ông ta đi tới trước mặt Hạng Tư Thành, gật đầu nói: “Thiếu soái nói rất đúng”.

“Với mức độ cao quý của phu nhân, mười triệu lượng vàng vẫn là ít, thiếu soái đúng là nhân từ”.

Người nhà họ Chu suýt thì hộc máu, còn chưa đụng chạm gì tới mà đã đòi bồi thường mười triệu lượng vàng, vậy mà cũng là nhân từ?

Không phải nhà họ Tống các người bỏ tiền nên nói gì chả được!

“Sao thế? Chẳng lẽ các người cảm thấy vợ của bản thiếu soái còn không đáng giá bằng mười triệu lượng vàng?”

Đột nhiên, sắc mặt của Hạng Tư Thành trở nên lạnh căm, sát khí tuôn trào ra ngoài.

Ông năm Chu thật sự rất muốn nói là không đáng giá bằng, nhưng ông ta không dám.

Hơn nữa, lần này đúng là nhà họ Chu đuối lý trước, bị người ta bắt thóp, là người bình thường thì còn dễ, nhưng lại đụng trúng tên sát tinh Hạng Tư Thành.

Nếu chỉ có ba mươi ngàn thiết kỵ vùng biên giới phía Bắc thì ông ta cũng chẳng sợ như thế, dù sao anh cũng đâu thể tấn công thành phố Bất Dạ với quy mô lớn được?

Nhưng điều mấu chốt ở đây là Quần Lang chết tiệt đó, tất cả là những kẻ điên liều mạng, nếu Hạng Tư Thành ra lệnh cho tất cả Lang Tước Lang Tử lẻn hết vào thành phố Bất Dạ, ông ta dám chắc rằng hàng trăm người nhà họ Chu sẽ trở thành hàng trăm cái xác.

Uy danh lừng lẫy của Quần Lang được gây dựng từ vô số bộ xương.