Ông Bố Thiếu Soái

Chương 380: Kế sách của Hạng Tư Thành



“Lưu Y Y, cô có ý gì!”

Con cá sắp đến tay bị Lưu Y Y chọc gậy xen ngang, đương nhiên Tống Khoát vô cùng tức giận, Lưu Y Y vẫn bình tĩnh hòa nhã nhìn ông ta, cười nói: “Bác Tống, nhà họ Lưu cũng có hứng thú với sòng bạc nhà họ Chu, cạnh tranh công bằng, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”

“Cô!...”

Tống Khoát ấm ức: “Lưu Y Y, ở đây không phải trò đùa! Há để cô gái như cô làm chủ? Hơn nữa, nhà họ Lưu các cô, có thể lấy ra nhiều tiền như vậy sao?”

“Không phiền bác Tống lo lắng! Khi Y Y đến đây, đã được sự ủy quyền của gia chủ, làm chủ hoàn toàn, hơn nữa, trước mặt nhiều trưởng bối ở thành phố Bất Dạ, Y Y không có gan đùa cợt với thiếu soái Hạng!”

“Ồ, đúng rồi, nhân tiện nói thêm, số cổ phiếu trái phiếu đó, đều là sản nghiệp minh mạch mà nhà họ Lưu đầu tư ở nước ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi thành tiền mặt, còn số bất động sản kia, cũng đều có thủ tục giấy tờ bất động sản theo quy định, tính ra giá trị, ít nhất cũng phải ba tỷ, nhưng nhà họ Lưu chỉ đặt cọc hai tỷ, thiếu soái Hạng, có đồng ý không!”

Hạng Tư Thành nhướn lông mày, nhìn cô gái xinh đẹp này, hồi lâu sau, anh nhếch khóe miệng: “Đương nhiên là được!”

Lưu Y Y hài lòng cười: “Đã như vậy, nếu không có ai trả giá cao hơn, sòng bạc nhà họ Chu, thuộc về nhà họ Lưu rồi!”

Tống Khoát không nói gì, ông ta muốn cạnh tranh, nhưng thực sự là lòng thì có thừa, nhưng lực thì không đủ, nhà họ Tống cũng có thể lấy ra mười hai tỷ, nhưng sau khi lấy ra, chuỗi vốn của nhà họ Tống hoàn toàn trống rỗng, hơn nữa, nhìn khí thế của Lưu Y Y, kể cả mình có trả giá cao hơn cô ta, cuối cùng cũng chưa chắc cạnh tranh được với cô ta!

Ông ta nghĩ, hay là từ bỏ đi, nhưng, trong lòng vẫn hơi thắc mắc, trong bảy gia tộc lớn thành phố Bất Dạ, nhà họ Lưu khá khiêm tốn, hơn nữa trước nay chưa từng kinh doanh liên quan đến bài bạc cá cược, sao đột nhiên muốn bỏ ra số vốn lớn như vậy để lấy sòng bạc nhà họ Chu đây?

“Cậu chủ, chúng tôi…”

Ông năm Chu vẫn lặng lẽ đứng xem đột nhiên bước tới, vừa lên tiếng, Chu Tử Tu dường như biết ông ta muốn nói gì, liền khoát tay, nhàn nhạt nói: “Kệ họ đi!” . truyện kiếm hiệp hay

“Nhưng cậu chủ, dù sao đây cũng là sòng bạc của nhà họ Chu chúng ta, chúng ta hoàn toàn có thể bỏ tiền ra mua lại!”

Ông năm Chu vẫn không muốn từ bỏ!

Trong mấy năm nhà họ Chu nắm quyền điều hành liên minh dòng dõi hoàng triều, đương nhiên không thể thiếu sự quan tâm đến gia tộc mình, trong bảy gia tộc dòng dõi hoàng triều, nhà họ Chu có thể nói là tài lực lớn mạnh, đối với họ mà nói, tuy mười hai tỷ không phải là con số nhỏ, nhưng tuyệt đối lấy ra được!

“Không cần đâu! Tôi tự có tính toán!”

“Cậu chủ, cậu không suy nghĩ thêm thật sao?”

Chu Tử Tu liếc mắt nhìn, toàn thân ông năm Chu lập tức run run, cúi đầu: “Lời tôi nói, không muốn lặp lại lần thứ hai, tôi sẽ đích thân giải thích với bố tôi!”

Giá cả đã được định ra, dường như Lưu Y Y đã chuẩn bị trước, đặt chi phiếu chuyển khoản và một xấp giấy chứng nhận cổ phiếu bất động sản vào trong một chiếc hộp đưa cho Hạng Tư Thành: “Thiếu soái Hạng, đây là tất cả giấy tờ bất động sản và cổ phiếu cùng chi phiếu mười tỷ, mời anh xem!”

“Không cần đâu! Bản thiếu soái tin vào uy tín của nhà họ Lưu!”

Hạng Tư Thành trực tiếp chuyển nhượng quyền sòng bạc nhà họ Chu cho Lưu Y Y, sau đó nhìn sang Tống Khoát, Tống Khoát lập tức hiểu ý, vội nói: “Việc đã xong rồi, thiếu soái Hạng, chúng ta về nhà họ Tống nghỉ ngơi đi!”

Hạng Tư Thành gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”

“Xin thiếu soái Hạng đợi một chút!”

Bỗng nhiên, Lưu Y Y gọi Hạng Tư Thành lại: “Nếu thiếu soái Hạng có thời gian, nhà họ Lưu quét nhà nghênh đón, chờ thiếu soái Hạng đến chơi!”

Hạng Tư Thành nhìn cô ta sâu sắc: “Bản thiếu soái sẽ đến!”

Đám người Hạng Tư Thành rời đi, sòng bạc nhà họ Chu cũng dần dần yên tĩnh trở lại, nhưng, mọi người ở cả thành phố Bất Dạ đều biết, chỉ trong khoảng thời gian này, cục diện của thành phố Bất Dạ, đã xảy ra thay đổi lớn!

Họ về đến nhà họ Tống, Tống Khoát đón tiếp Hạng Tư Thành bằng lễ nghi cao nhất, chủ khách cùng ngồi xuống, sau khi trò chuyện vài câu, Tống Khoát há rồi lại khép miệng, không biết mở lời thế nào.

Hạng Tư Thành nhấp một ngụm trà, nhìn dáng vẻ không ngồi yên của Tống Khoát, đột nhiên cười: “Bây giờ có phải ông hai Tống muốn hỏi, rốt cuộc thái độ của bản thiếu soái là như nào phải không?”

Bị anh nói trúng, Tống Khoát cười ngại, sau đó khách khí hỏi: “Thiếu soái Hạng, tôi không hiểu lắm, hành động của cậu, rốt cuộc là có ý gì?”

Hạng Tư Thành cong khóe miệng, xoay chén trà trong tay, ánh mắt lấp lánh ánh sáng: “Bảy gia tộc hoàng triều, cạnh tranh một vị trí người đứng đầu, ông nói xem, chúng ta dùng sức của mình đối phó với sáu nhà còn lại như vua Tần diệt sáu nước dễ hơn, hay là ‘hợp tung liên hoành’, đánh bại từng nhà dễ hơn?”

Hợp tung liên hoành: Hợp tung: liên kết với nhau để chống sự bành trướng của Tần; và Liên hoành liên kết với Tần để dựa vào uy thế của họ. Ban đầu thuyết Hợp tung mang lại một số thành công, dù cuối cùng nó đã tan vỡ. Tần luôn lợi dụng thuyết Liên hoành để đánh bại từng nước một.