Ông Bố Thiếu Soái

Chương 388: Giải thích rõ ràng



“Ở đây là khách sạn, trước tiên cô đừng kêu lên, tôi sẽ bỏ cô ra, cô nghe tôi giải thích được không?”

Sự sợ hãi trong mắt Nguyệt Uyển Như dần lắng xuống, chớp chớp mắt, biểu thị đồng ý.

Hạng Tư Thành thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng tay, Nguyệt Uyển Như dùng hết sức lực, đột nhiên kêu to lên: “Cứu…”

Ơ!

Hạng Tư Thành nhanh tay nhanh mắt, bịt miệng cô ta lại, ông nội ơi, may mà anh nhanh trí, lời của cô gái này, quả nhiên không thể tin được!

“Cô gái! Cô nghe tôi nói!”

“Tôi ở công viên phía trước, cứu cô khỏi tay ba tên có ý đồ xấu với cô, lúc đó cô đã say, lúc tôi giúp cô cô còn cho tôi là người xấu, sau đó liền ngất đi, tôi không biết nhà cô ở đâu, nên đưa cô đến đây trước, đợi sau khi cô tỉnh dậy sẽ giải thích rõ ràng với cô”.

“Vừa rồi tôi thấy cô hôn mê bất tỉnh, nên đi tắm rửa trước, ai mà biết cô đột nhiên tỉnh lại, sau đó liền xảy ra chuyện này, tất cả đều là hiểu nhầm, cô hiểu chưa?”

Nguyệt Uyển Như chớp chớp mắt, đầu óc có chút mơ hồ, dường như đã nhớ ra một chút chuyện, tâm trạng bản thân hôm nay không tốt, đi quán bar uống rượu, sau đó, đúng là có ba tên đàn ông luôn làm phiền, không chịu được phiền, cô đã cùng mấy tên đó uống mấy cốc rượu, sau đó, bản thân có hơi say, ba tên đó hình như đã đưa cô ra khỏi quán bar, nghĩ đến đây, sự sợ hãi trong mắt dần dần phai nhạt đi, chớp chớp mắt nhìn Hạng Tư Thành, biểu thị đã rõ, lúc này Hạng Tư Thành mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy cô đừng kêu lên, tôi bỏ cô ra, được không?”

Nguyệt Uyển Như lại chớp chớp mắt, Hạng Tư Thành mới từ từ bỏ tay ra khỏi miệng cô ta, Nguyệt Uyển Như vội vàng lùi ra sau, lùi đến góc tường, kéo chăn che người lại, có chút ngượng ngùng: “Anh…anh nhanh mặc quần áo vào đi!”

Quần áo còn chưa mặc đâu!

Nói xong, anh vội vàng tìm áo choàng tắm mặc vào, một lúc sau, Nguyệt Uyển Như mở miệng hỏi: “Mặc xong chưa?”

Hạng Tư Thành gật đầu: “Mặc xong rồi”.

Nguyệt Uyển Như cẩn thận lộ ra nửa cái đầu, nhìn Hạng Tư Thành đang thành thực ngồi trên ghế cách mình ba mét, lúc này mới lộ cả đầu ra, có điều, sự dè dặt trong mắt không hoàn toàn mất đi: “Thực sự là anh đã cứu tôi sao?”

Hạng Tư Thành cười bất lực: “Đó là đương nhiên, nếu tôi là người xấu, sẽ không đưa cô đến đây”.

“Vậy áo trên người tôi, cũng là của anh?”

Lúc cô ta vừa tỉnh lại, có nhìn thấy trên người mình đang mặc áo của đàn ông.

Hạng Tư Thành gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi nhìn thấy cô bị ba tên đàn ông ăn hiếp, sợ đến ngất đi, sau đó liền lấy áo của tôi mặc cho cô, nhưng lại không biết nhà cô ở đâu, cho nên, không còn cách nào khác, đưa cô đến đây”.

Hạng Tư Thành mắt không chớp, trình bày lại một lượt sự việc.

Ký ức Nguyệt Uyển Như cũng dần dần khôi phục, hình như…thực sự có chuyện như vậy, có người đưa cô đến một lùm cây tối, sau đó quần áo bị xé rách, cô biết rõ, nhưng không có khả năng phản kháng, sau đó, hành động mấy người đó đột nhiên dừng lại, lúc sau nghe thấy tiếng đánh nhau vang lên, tiếp sau đó còn có một tên đáng ghét sờ cô, nửa thân trên tên đó còn không mặc gì…

Hả? Nửa thân trên không mặc gì?

Nguyệt Uyển Như chăm chú nhìn đến, lúc nãy Hạng Tư Thành, chẳng phải nửa thân trên không mặc gì sao?!