Đây là bảo ngọc thông linh trong truyền thuyết, có được nó, chính là đại diện cho thần tài phúc khí thọ thần hết thảy đều ở trên người, tiền tính là gì chứ, cho dù phải khuynh gia bạn sản, để có được miếng bảo ngọc thông linh này, cũng đáng!
“Mười tỉ!”
Một giọng nói trầm lắng vang lên khiến tiếng tranh giành bỗng im bặt, mặc dù bọn họ có tiền, theo tiếng nhìn đến, nhìn thấy một ông lão đầu hoa râm, thong thả đi đến, ông ta đi đến bên cạnh Nguyệt Uyển Như, hành lễ theo nghi thức tiêu chuẩn phương tây, nói: “Cô Nguyệt đáng kính, ông chủ tôi ra giá mười tỉ muốn mua miếng bảo ngọc thông linh trong tay cô, nếu cô Nguyệt đồng ý, ông chủ tôi, bằng lòng kết bạn với cô”.
Nguyệt Uyển Như nghi hoặc hỏi: “Ông chủ của ông là ai?”
Liễu Đường thấp giọng nói: “Hơn nữa, thế lực của ông chủ phía sau buổi cược ngọc này, nhất định không nhỏ, nếu có thể kết bạn với ông ta, bất kể đối với nhà họ Nguyệt hay với cô, chỉ có lợi mà không có hại!”
Nguyệt Uyển Như nhận lấy miếng ngọc vương giá trị mười tỉ đó, đôi mắt, cười giống như vầng trăng khuyết, cô ngẩng đầu nhìn đến Hạng Tư Thành: “Anh Hạng, anh xem xử lí như nào?”
Hạng Tư Thành cười nhìn cô ta, dường như không bởi vì giá trị của ngọc vương mà có chút động lòng: “Cô tìm ra nó, cô nói như nào thì làm như thế”.