Ông Bố Thiếu Soái

Chương 564: Chiến đấu với Tông Sư



Đàn em của Lư Thiên Phong lập tức hành động, bắt đầu đập phá đồ đạc ở gần tay.

Hắn ta không đưa quá nhiều người đến, nhưng mỗi một người đều là trợ thủ tốt được chọn ra, vì vậy hiệu suất vô cùng cao, giống như xã hội đen đập phá vậy.

Người của Bách Dược Đường không ngờ Lư Thiên Phong lại hành sự hống hách như vậy, vội vàng điều động bảo vệ đến.

Có vài người vây xem lấy di động ra định chụp ảnh, bị người của Lư Thiên Phong cướp lấy đập xuống đất.

“Đừng ai chụp ảnh, nếu không sẽ cho các người thấy!”, một tên lực lưỡng đàn em của Lư Thiên Phong hét lớn.

Những người xuất hiện ở nơi như này đều không phải là người bình thường, ít nhất cũng là nhân vật có máu mặt, trước nay chưa từng có người dám không khách sáo với họ như vậy, đặc biệt đối phương còn là một tên đàn em nhỏ bé.

Nhưng hiện tại họ cũng không biết rõ lai lịch của Lư Thiên Phong, vì vậy không hành động khinh suất.

Dám hành sự như vậy chỉ có hai nguyên nhân, một là không có não, hai là thế lực phía sau rất mạnh, không sợ báo thù, bây giờ ít nhất hai lý do này đều có khả năng.

Vân Tịnh Nhã kéo Hạng Tư Thành lùi sang một bên, nói: “Phong cách hành sự của những người này thật dã man”.

Hạng Tư Thành cười không nói gì.

Dù sao Vân Tịnh Nhã cũng là đóa hoa lớn lên trong nhà kính, rất nhiều chuyện chưa được nghe nói đến, xa thì không nói, mười mấy năm trước, những chuyện như này xảy ra ở rất nhiều nơi trên đất nước, phía dưới là các tên côn đồ tép diu ẩu đả lẫn nhau, ở giữa là một đám các đại ca đấu đá, thậm chí bên trên có người còn điều động quân đội.

Chỉ là mấy năm gần đây tình hình trị an ngày càng tốt hơn, ngay cả đám côn đồ đánh nhau cũng rất ít thấy, nhưng không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không xảy ra.

Những người có mặt ở đây, thấy cảnh này đều bình tĩnh, vì họ là người đi ra từ trong thời đại đó, ban đầu cầm đao chém nhau, chém tay chặt chân cũng thấy không ít.

Tuy tố chất cơ thể của đám bảo vệ của Bạch Dược Đường cũng rất tốt, còn mang theo các loại đồ như côn điện, nhưng vẫn chưa là gì trước mặt Lư Thiên Phong.

Chưa đến nửa tiếng, toàn bộ bảo vệ ngã hết xuống đất.

Còn Bách Dược Đường cũng bị đập tan tành thê thảm khắp đất, rất nhiều đồ trang trí mua với giá cao không còn lành lặn, bàn ghế cao cấp cũng bị phá hỏng.

Lư Thiên Phong hài lòng vỗ tay, đắc ý cười với Vân Tịnh Nhã.

“Cảm giác không tồi, bây giờ có phải nên bàn vấn đề bồi thường không, ông Hoàng?”

Hắn ta mỉm cười hỏi, sắc mặt ông Hoàng lúc này đã trở nên vô cùng khó coi.

“Rất tốt, cậu nhóc họ Lư cậu có bản lĩnh, vậy tôi cũng không cần Bách Dược Đường nữa, xem xem cậu có thể làm gì”.

Vừa nãy di động của ông Hoàng đã bị đập hỏng, sau đó quản lý lại gọi điện thoại trực tuyến cho ông chủ của họ, phát trực tiếp toàn bộ sự việc xảy ra ở đây.

“Được, hoan nghênh”, Lư Thiên Phong vẫn không quan tâm.

Lúc này di động của hắn ta cũng vang lên, nhìn thấy là điện thoại của bố hắn ta gọi đến, nên trực tiếp từ chối nghe và tắt máy.

Hắn ta suy nghĩ cũng rất đơn giản, sự việc cũng đã xảy ra rồi, thì bố của hắn ta gọi điện đến cũng không giúp ích gì, thà không quan tâm còn hơn, chốc nữa có hậu quả gì, hắn ta gánh chịu là được.

Hiển nhiên Lư Thiên Phong lúc này đã trở thành tiêu điểm của toàn hội trường, hắn ta vô cùng đắc ý.

Lư Thiên Phong đến trước mặt Vân Tịnh Nhã, cười nói: “Cô Vân, cô thấy cách làm như này thế nào? Trước nay tôi không nhẹ tay với loại người kinh doanh lòng dạ xấu xa”.

“Tạm được, nhưng tôi vẫn thích có thể phân biệt được tất cả các loại thuốc ngay từ đầu hơn là mua phải thuốc giả rồi mới nổi giận”, Vân Tịnh Nhã nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Lư Thiên Phong thay đổi, hắn ta đang muốn mượn cơ hội này để gây sự.

“Anh là Hạng Tư Thành phải không, xem ra anh đã sớm nhận ra thuốc thật thuốc giả, cố ý đào bẫy cho tôi nhảy vào, bây giờ dù thế nào cũng phải cho tôi một câu trả lời”, Lư Thiên Phong nói.

Lúc này có rất nhiều người nhận thấy được sự kiêu ngạo hống sách của Lư Thiên Phong, trong lòng hiểu thế lực của Lư Thiên Phong tương đối lớn.

Trước đó khi Lư Thiên Phong và Hạng Tư Thành cạnh tranh gay gắt, họ còn đang ở một bên xem trò vui, cảm thấy đây là hai tên ngốc, nhưng bây giờ trong mắt những người này, tất cả những việc Hạng Tư Thành làm trước đó chắc chắn ta là hành vi tìm cái chết.

“Đúng thế, đã như vậy thì tặng số thuốc mua được cho cậu Lư, cũng coi là giải một mối ân oán”.

“Đúng thế, tuy trước đây quy tắc của Bách Dược Đường là dựa vào con mắt để mua thuốc, nhưng cách làm hại người rõ ràng như này, thì không được áp dụng”.

“Cậu thanh niên, tôi thấy bây giờ cậu xin lỗi đền bù là quyết định chính xác nhất, con đường sau này của cậu còn dài lắm”.

Mấy giọng vang nói lên trong đám đông, khiến Vân Tịnh Nhã nghe mà rất tức giận, trừng mắt nhìn người lên tiếng đó.

Khuôn mặt Lư Thiên Phong vẫn mỉm cười, tuy hắn ta sẽ không tha cho Hạng Tư Thành, nhưng hắn ta vẫn rất sẵn lòng xem kịch vui trước rồi xử lý sau.

“Một đám tiểu nhân!”, Vân Tịnh Nhã lạnh lùng nói.

Hạng Tư Thành đang định nói, di động của anh bỗng vang lên.

Suy nghĩ một chút, anh vẫn chọn nghe máy.

“A lô, cậu là Hạng Tư Thành phải không, tôi là ông chủ của Bách Dược Đường, bây giờ tôi nhờ cậu giúp một việc, nếu hôm nay cậu giúp tôi xả giận, thì cậu có thể mang đi tất cả số thuốc có trong kho của Bách Dược Đường, hơn nữa mấy ngày nữa tôi sẽ đích thân đến cảm ơn cậu”, hiển nhiên, đây là giọng nói của ông chủ vừa nãy.