Ông Bố Thiếu Soái

Chương 571: Hy vọng cuối cùng



“Vậy tại sao ông chủ lại thay đổi chủ ý, là vì có việc cần tôi giúp đỡ?”, Hạng Tư Thành hỏi.

Trên thế giới trước nay không có chuyện vô duyên vô cớ.

Lục Chính Quốc cười ha ha, hỏi lại: “Vậy tại sao anh Hạng dám nhận đồ của tôi?”

Hạng Tư Thành nuốt miếng tim gà trong miệng xuống bụng, nói: “Đương nhiên là vì con người tôi khá tham lam, đồ được tặng, trước nay chưa từng từ chối”.

Lục Chính Quốc đặt đũa trong tay xuống: “Chỗ tôi vừa hay có một người, không biết anh Hạng có đồng ý cho ông ấy tiếp tục ở lại trên thế giới này không?”

Vân Tịnh Nhã lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cô sợ nhất là đối phương không có mục đích gì, nếu vậy tặng một món quà xa xỉ thực sự khiến người ta sợ hãi, bây giờ ý của Lục Chính Quốc rất rõ ràng, chính là muốn Hạng Tư Thành cứu người.

Như vậy mọi thứ đều được nói rõ rồi, nếu người trong nhà cô mắc bệnh gì sắp chết, thì bằng mọi giá cô cũng phải tìm người đến cứu.

“Được, không biết người đó ở đâu, nếu cách quá xa, e rằng sợ không kịp”.

Hạng Tư Thành trực tiếp đồng ý, tuy chỉ mới tiếp xúc, anh cảm thấy Lục Chính Quốc hợp khẩu vị của anh, hơn nữa nhận món quá lớn của người ta, nhân tiện cứu người cũng là đương nhiên, nếu không, lương tâm anh sẽ bất an.

“Bây giờ ông ấy đang ở bệnh viện của Đông An, sống nhờ máy móc, nếu anh Hạng có thời gian, xin đến càng nhanh càng tốt”.

Hai bên đã nói rõ ràng, bây giờ cũng không cần phải tiếp tục suy đoán, vì thế Lục Chính Quốc nói nhanh gọn.

“Được, bây giờ chúng ta đi luôn”, Hạng Tư Thành gật đầu.

Ba người lập tức xuất phát, ngồi trên xe của Lục Chính Quốc không bao lâu thì đến bệnh viện.

Một ông lão nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh có rất nhiều người nhà, nhìn có vẻ không ai là nhân vật đơn giản.

Trên đường tới đây, Lục Chính Quốc cũng giới thiệu đơn giản tình hình, người sắp chết là một ông lão, đã từng lập rất nhiều chiến công trên chiến trường cho tổ quốc.

Vốn dĩ cơ thể ông ấy vô cùng khỏe mạnh, nhưng thời gian trước đột nhiên ngã quỵ, sau đó thành ra như vậy.

Tuy thân phận của ông lão rất không đơn giản, Hạng Tư Thành không vì vậy mà có suy nghĩ gì, trong mắt anh, tất cả sinh mạng đều như nhau, không phân cao qúy thấp hèn.

Hơn nữa so với việc này, thực sự anh cũng không muốn đối mặt với ông lão như vậy, vì liên quan trong đó thực sự quá lớn, người bình thường trong tình huống này còn có suy nghĩ liều một phen, còn nước còn tát, nhưng con cái của nhân vật có công trạng lớn như vậy lại không đơn giản, làm việc còn phải ứng phó với họ.

Lục Chính Quân đã bảo đảm việc này, việc phía trước có ông ấy lo.

Quả nhiên người vừa đến, đã có người đứng lên, phía trước nhất là một cô gái khoảng mười tám tuổi, rất xinh đẹp, nhưng lại có vẻ độc đoán.

“Bác cả, sao giờ bác mới tới?”, cô gái lên tiếng.

Khi ở trên xe, Hạng Tư Thành đã tìm hiểu Lục Chính Quốc là con của ông lão.

“Bây giờ bệnh tình của ông nội thế nào?”, Lục Chính Quốc hỏi.

“Vẫn vậy, bác sĩ nói chỉ có thể dùng cách này để suy trì mạng sống, trừ phi có kỳ tích xảy ra”, cô gái nói, còn nhìn Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã một cái.

Thực ra cô ta còn có vài lời không nói ra, nếu một khi ông lão ngã xuống, thì nhà họ Lục họ cũng sẽ bị tổn thất, địa vị hạ xuống mấy bậc.

Bây giờ nhà họ Lục có được địa vị như vậy, là cấp trên nhìn vào công lao của ông nội cô ta lập được ban đầu.

“Chuyên gia của thủ đô và Thượng Hải đã bó tay, cũng chỉ đành tìm thầy lang thử xem”, Lục Chính Quốc nói: “Anh Hạng, đây là cháu gái của tôi, tên là Lục Tuyết”.

Hạng Tư Thành gật đầu, ra ý biết rồi.

“Bác cả, anh ta chính là người chữa bệnh mà bác tìm à?”, Lục Tuyết nhìn khuôn mặt trẻ của Hạng Tư Thành, cảm thấy không đáng tin.

“Đến bây giờ lẽ nào cháu còn có cách tốt hơn? Yên tâm, tuy anh ta còn trẻ nhưng cũng rất lợi hại, y thuật còn cao hơn mấy ông lão râu tóc bạc phơ”.

Thực ra trong lòng Lục Chính Quốc cũng không chắc chắn, nhưng sự việc đã đến mức này, đương nhiên ông ta phải cược.

Cũng may nhiều năm trước ông ta đã ra khỏi quân đội, thân phận cũng không nhạy cảm, làm việc như vậy vừa hay là thích hợp nhất.

“Nhưng…”, Lục Tuyết còn muốn nói, nhưng nghĩ đến ông nội mình chịu khổ trong phòng bệnh, cuối cùng không nói lời từ chối.

Nếu ban đầu không phải vì chuyện đó, bây giờ Lục Chính Quốc đã là trụ cột trong gia đình rồi, cho dù hiện tại ông ta làm kinh doanh, địa vị trong nhà vẫn rất cao.

“Anh Hạng, tôi không biết rốt cuộc anh có nắm chắc không, chốc nữa xin anh cố gắng hết sức, nhất định phải cứu ông nội tôi”, Lục Tuyết nhìn Hạng Tư Thành với vẻ đáng thương, nói gần như là cầu xin.