Đến rừng cây nhỏ quen thuộc, Hạng Tư Thành không khỏi cười khổ, có vẻ như rất lâu rồi không được gặp Nguyệt Uyển Như, nghĩ đến buổi tối ám muội đó, cô gái này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Hạng Tư Thành.
Trong đầu anh lại hiện ra những cảnh cùng Nguyệt Uyển Như, tay từ từ chuyển động, đây là thói quen dưỡng thành trong suốt hai mươi năm của anh, hàng ngày đều luyện tập không hề gián đoạn.
Trên đời này không có thiên tài, chỉ có người nỗ lực không ngừng nghỉ.
Lúc người khác đang thầm ngạc nhiên, Hạng Tư Thành có thực lực không tầm thường, bọn họ không biết là bản thân họ không đủ cố gắng.
“Cuộc đời vô danh muốn cùng cậu mài giũa một chút!”, đối phương hiển nhiên cũng không có hứng thú nói tên của ông ta cho Hạng Tư Thành.
Thấy đối phương đến tỏ rõ ý đồ Hạng Tư Thành không nói nhiều lời, xoay người nhanh như chớp, hai chân hơi dùng lực, thân thể như ma quỷ xông đến.
“Hay lắm!”, người đó thốt lên lời tự đáy lòng.
Mặc dù bây giờ là ban đêm, nhưng thị lực của hai người vô cùng tốt, dưới ánh sáng yếu ớt như vậy, có thể ứng phó như thường, bọn họ không chỉ dựa vào mắt để đánh đối phương nữa.
Đối mặt với cú đấm mạnh mẽ của Hạng Tư Thành, đối phương không hề hoang mang rối loạn, còn giơ một tay không nhanh không chậm siết chạy cổ tay Hạng Tư Thành.