Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 73



Tô Manh cầm tấm vải và hít vài hơi thật sâu mới giảm bớt nỗi bức xúc của cô.

Mấy ngày nay, Triệu Trí Tuấn như quỷ sống vậy, ngày nào.

anh ta cũng chạy đến công ty tìm cô để muốn cô quay lại với anh ta.

Cho dù cô có mắng chửi hay chế giểu anh ta như thế nào thì anh ta vẫn tỏ thái độ thành tâm thành ý nhận sai, mặc cho Tô Manh mắng chửi anh ta vẫn cứ cắn răng chịu đựng.

Cô đã gọi điện cho Lưu Lệ Vân rất nhiều lần, nhưng Lưu Lệ Vân vẫn cứ nói: “Vì hạnh phúc của gia đình ba người, †ôi nguyện rút lui.”

Thậm chí cô còn nghe được từ miệng Tiểu Khải rằng, Triệu Trí Tuấn đã từng lấy danh nghĩa là bố của Tiểu Khải để đến nhà mẫu giáo đón nó đi.

May mắn thay, sau khi Tiểu Khải làm loạn lên thì cô giáo Vương mới trông kĩ Tiểu Khải hơn, trừ phi đó là Tô Manh hay là người mà Tô Manh gọi điện đến thông báo, nếu không thì ai đến cũng không được đón Tiểu Khải đi.

Tô Manh bị Triệu Trí Tuấn làm phiền đến mức muốn phát điên, nên hiệu suất làm việc cũng bị ảnh hưởng khá nhiều.

Theo như kế hoạch thì cô phải vẽ mười lăm bản vẽ thiết kế, nhưng đến chiều thứ sáu rồi mà mới vẽ chưa được mười bản.

Cô cầm tấm vải đi vào phòng làm việc, hít vài hơi thật Tô Manh cầm tấm vải và hít vài hơi thật sâu mới giảm bớt nỗi bức xúc của cô.

Mấy ngày nay, Triệu Trí Tuấn như quỷ sống vậy, ngày nào.

anh ta cũng chạy đến công ty tìm cô để muốn cô quay lại với anh ta.

Cho dù cô có mắng chửi hay chế giều anh ta như thế nào thì anh ta vẫn tỏ thái độ thành tâm thành ý nhận sai, mặc cho Tô Manh mắng chửi anh ta vẫn cứ căn răng chịu đựng.

Cô đã gọi điện cho Lưu Lệ Vân rất nhiều lần, nhưng Lưu Lệ Vân vẫn cứ nói: “Vì hạnh phúc của gia đình ba người, †ôi nguyện rút lui”

Thậm chí cô còn nghe được từ miệng Tiểu Khải rằng, Triệu Trí Tuấn đã từng lấy danh nghĩa là bố của Tiểu Khải để đến nhà mẫu giáo đón nó đi.

May mắn thay, sau khi Tiểu Khải làm loạn lên thì cô giáo Vương mới trông kĩ Tiểu Khải hơn, trừ phi đó là Tô Manh hay là người mà Tô Manh gọi điện đến thông báo, nếu không thì ai đến cũng không được đón Tiểu Khải đi.

Tô Manh bị Triệu Trí Tuấn làm phiền đến mức muốn phát điên, nên hiệu suất làm việc cũng bị ảnh hưởng khá nhiều.

Theo như kế hoạch thì cô phải vẽ mười lăm bản vẽ thiết kế, nhưng đến chiều thứ sáu rồi mà mới vẽ chưa được mười bản.

Cô cầm tấm vải đi vào phòng làm việc, hít vài hơi thật Thế là ngày hôm đó sau khi đón Tiểu Khải về nhà, cô liền õm máy tính làm việc đến ba giờ sáng để vẽ đủ mười lăm bản thiết kế để gửi qua mail cho Bill.

Cô biết, cho dù đã cố gắng thức khuya để vẽ xong và gửi đủ bản thiết kế đi, nhưng Bill yêu cầu phải gửi trước năm giờ chiều thứ sáu, đây cô hoãn lại đến ba giờ sáng ngày.

thứ bảy mới gửi, đã trễ quá chín tiếng, thứ hai trong cuộc họp nhất định bị ông ấy phê bình.

Nhưng bị phê bình cũng đáng.

Ngày hôm sau, cô ngủ đến tám giờ sáng mới bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức Cô đi ra mở cửa với đôi mắt thâm như gấu trúc: “Ai vậy?”

“Chuyển phát nhanh!”

Tô Manh mắt nhắm mắt mở kí nhận đơn, sau đó mới là bưu phẩm được gửi đến từ bệnh viện thành Đang mơ mơ màng màng vì hôm qua thức khuya, khi nhìn thấy sáu chữ bệnh viện thành phố thành phố Hải thì cô tỉnh táo lại ngay.

Đây là báo cáo kết quả xét nghiệm ADN mà bệnh viện gửi đến.

Cả tuần này vì phải đối phó với Triệu Trí Tuấn mà cô quên mất phải đến bệnh viện để nhận kết quả, bệnh viện thấy cô mãi không đến nhận nên đã gửi đến nhà cho cô.

Cô hít một hơi thật sâu, mở bưu phẩm và cầm ra tờ kết quả xét nghiệm.

Tay cô bắt đầu run lên, sau khi cố gắng hít thêm một hơi thật sâu thì cô mới nhìn phía dưới tờ kết quả.

Hai người có 99,9% khả năng là cha con.

Cha con!

Thì ra Thẩm Dục An thật sự là người năm năm trước, là… bố của Tiểu Khải?

Tô Manh cũng không biết nước mắt cô đã rơi từ lúc nào, cho đến khi Tiểu Khải đứng ngoài phòng gõ cửa kêu mẹ ơi thì cô mới bình tĩnh lại.

Cô vội vàng giấu tờ xét nghiệm đó đi và lau nước mắt trên mặt mình: “Mẹ đây!