Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 1: Đói quá



3:30 chiều, chương trình giải trí “Hello Holiday” trên kênh truyền hình S City TV kết thúc quá trình ghi hình phần một, đang tạm nghỉ ngơi.

Hồ Tiêu, Quản lý của nhóm nhạc nam IUD đi ngang qua các nhân viên công tác mỉm cười và gật đầu chào hỏi rồi nhanh chóng bước vào phòng nghỉ của khách mời.

Trong phòng nghỉ, chuyên viên trang điểm và trợ lý đang sửa sang lại tạo hình cho các thành viên trong nhóm. Hồ Tiêu thấy trong phòng không có người ngoài, mặt lập tức trầm xuống, nhìn Giải Dương – người duy nhất trong góc không bị trợ lý và chuyên viên trang điểm vây quanh, nổi cơn tức giận, mắng: “Cậu vừa rồi mới làm cái gì thế hả? Bất bạo động và không hợp tác (1)? MC nói chuyện với cũng không thèm trả lời? bảo ra chơi trò chơi đi thì cứ ngơ ngơ như người mộng du còn bầy ra biểu cảm như người sắp chết, sao thế? Muốn chống đối à?

Đội trưởng Mạc Bân vội đứng dậy khuyên giải:

“Anh Tiêu, anh đừng tức giận mà Dương Dương còn nhỏ, hôm qua anh mới đưa cơ hội của cậu ấy cho A Lam, cậu ấy hôm nay có chút thái độ cũng là bình thường thôi.”

Mặc Bân không khuyên còn tốt, khuyên thì Hồ Tiêu lại càng tức giận.

“Đấy mà là cơ hội à? Với kiểu năng diễn xuất của cậu ta, cho cậu ta đi thử vai để người ta chửitôi…..Tiếng gõ cửa phòng chờ vang lên, nhân viên công tác đến mời khách mời lên sân khấu ghi hình nốt nửa sau của chương trình.

Hồ Tiêu dừng cuộc trò chuyện điều chỉnh lại thái độ, mở cửa nói vài câu với nhân viên công tác sau đó lại đóng cửa lại, nóng nảy nói: “Giải Dương ở lại những người khác tiếp tục ghi hình, tôi sẽ để A Văn tới đón Giải Dương đi bệnh viện, tất cả đều nhớ hôm nay cậu ta cả chương trình thái độ là do bệnh nặng tái phát, hiểu chưa?”

Ai cũng không dám động đến cơn tức của Hồ Tiêu, đều tỏ vẻ hiểu rõ, chỉ có Giải Dương vẫn im lặng.

Hồ Tiêu tức giận đến đau ngực, muốn mắng Giải Dương nhưng lại cố kỵ trường hợp không đúng, đơn giản mắt không thấy tâm không phiền, bỏ lại hai trợ lý để bọn họ nhìn chằm chằm Giải Dương rồi rời khỏi phòng nghỉ cùng những người khác.

Không quá hai phút A Văn chạy tới đưa Giải Dương đến bệnh viện. Sau khi lên xe, A Văn thấy Giải Dương vẫn luôn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cho rằng trong lòng cậu ủy khuất, khuyên giải nói: “Dương Dương, cậu đừng nghĩ nhiều nhé, đều là trẻ trong một đoàn, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, lần này Tiêu ca cầm cơ hội của cậu cho Kha Lam, khẳng định sẽ ở chỗ khác bù cái khác cho cậu.”

Giải Dương không nói chuyện, chỉ dựa vào cửa kính xe.

“Thực ra ấy mà, anh Tiêu làm như vậy là cũng vì tốt cho cậu thôi, kỹ thuật diễn xuất của cậu không tính xuất sắc, cậu phải học thêm và chăm chỉ hơn nữa, Kha Lam là diễn xuất chính quy, nên lần này…”

A Văn lải nhải nói không ngừng, Giải Dương một chữ cũng chưa nghe cậu nhìn ra khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại, tựa như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng lớn.

Đây là…ảo giác à? Cậu hẳn là đã chết mới phải….

Tài xế đột nhiên giảm tốc độ.

A Văn dừng lại câu chuyện, hỏi: “Làm sao thế?”

“Hình như có vụ tai nạn xe ở phía trước.”

“Có thể đi vòng qua được không?”

“Tôi sẽ cố gắng.” Tài xế bắt đầu chuyển làn, khi đi ngang qua vụ tai nạn, A Văn nhìn qua bên đó

Một chiếc xe ô tô màu đen biển số 8 đậu lệch bên lề đường, phần đầu xe bị đâm lõm một nửa, một chiếc ô tô màu trắng có biển số 566 đậu đối diện, phần đầu xe cũng bị hư hỏng.

“Hả? 566?” A Văn ra hiệu cho tài xế lái xe từ từ, ngạc nhiên nhìn về phía đó“Đây không phải là xe của Mộc Chu Dịch sao?”

Đầu tai của Giải Dương bắt được từ Mộc Chu Dịch, đây không phải là một tên phổ biến nhưng có vẻ hơi quen thuộc, hoàn hồn lại, cảm thấy có cảm giác không thể giải thích được, ngồi thẳng người nhìn ra hiện trường vụ tai nạn xe cộ.

Đám đông gần như vây quanh hiện trường vụ tai nạn xe cộ, trong tầm mắt nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh mặc váy đuôi cá dài lưng trần từ trên chiếc xe trắng chạy về phía chiếc xe màu đen.

Mộc Chu Dịch mặc váy đuôi cá màu trắng, tai nạn xe cộ… Đây không phải mấy ngày hôm trước, lúc tạm thời ẩn thân ở nhà dân nhặt được một cuốn tiểu thuyết, mở đầu cốt truyện là giới giải trí tiểu bạch văn sao? Nữ chính Mộc Chu Dịch va chạm với xe của nam chính Phong Thanh Lâm khi đang trên đường đi dự bữa tối quan trọng, nữ chính không sao, nhưng nam chính bị thương hôn mê, nữ chính nhất quyết phải đích thân đưa nam chính đến bệnh viện, trong quá trình làm dơ bộ váy trắng đuôi cá đi mượn của cô ấy, dẫn đến một đống phiền toái lớn sau đó……

“Hình như là Mộc Chu Dịch” A Văn thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại di động ra gọi cho Hồ Tiêu.

Ô tô quẹo vào, hoàn toàn không thấy hiện trường vụ tai nạn nữa.

Giải Dương thu lại ánh mắt và cau mày khi nghe cuộc gọi giữa A Văn và Hồ Tiêu.

Chính xác thì cái mẹ gì đang xảy ra vậy?

Cậu nhìn vào đôi bàn tay quá trẻ và tinh tế của mình – nếu trước mắt đều là ảo giác sau khi chết của cậu thì không khỏi là quá thật đi.

Nửa giờ sau, xe đến một bệnh viện tư nhân.

A Văn xuống xe cùng Giải Dương, rất thuần thục tìm bác sĩ sắp xếp một lần khám sức khỏe định kỳ cho cậu, sau đó chụp ảnh khám bệnh của Giải Dương và gửi cho Hồ Tiêu.

“Lát nữa công ty sẽ tìm người đưa ra một vài bản thảo giấy nhập viện cấp cứu của cậu. Cậu sẽ nằm viện trong hai ngày đầu. Đừng chạy lung tung, tôi sẽ nhờ Lily đến chăm sóc cậu.”

Giải Dương vuốt vệt máu lưu lại ở cánh tay, tầm mắt dừng ở phòng bệnh mở ra TV, không nói gì.

A Văn nhìn lại cửa phòng bệnh, nói nhỏ: “Dương Dương, đừng quá cố chấp. Dù sao cậu cũng là thành viên muộn của nhóm, nói khó nghe thì cậu là ngồi mát ăn bát vàng, vào nhóm được hưởng nhân khí của các tiền bối. Từ vị trí hiện tại của cậu, có hại là phúc, biết không? ”

Trong nguyên tắc đối nhân xử thế của Giải Dương, có hại là phúc là lời nói dối lớn nhất. Cậu nhìn A Vân, ấn ngón tay vào mũi kim trên cánh tay và gật đầu.

A Văn cho rằng cậu nghe lọt được, vui mừng gật đầu, lại dặn dò nói: “Còn có, Mộc Chu Dịch bị tai nạn xe hơi thì cậu coi như là không thấy, cô ấy hơi tà khí. Tốt nhất là bớt giữ những chuyện liên quan đến cô ấy đi, hiểu không?”

Tà khí?

Giải Dương dừng lại đầu ngón tay đang ấn, lại lần nữa gật đầu.

A Văn hài lòng và đi ra ngoài gọi Lily.

Cuối cùng cũng có thể ở một mình, thân thể căng chặt của Giải Dương hơi buông lỏng, cậu tìm điều khiển từ xa của TV, chỉnh âm thanh lên.

“…Chủ tịch Tập đoàn Vinh Đỉnh, Cừu Hành, đã xuất viện trong tình trạng ốm yếu sáng nay. Đây là lần thứ ba Ngài ấy ngã bệnh tại nơi làm việc trong năm nay và tình trạng của ngài ấy có thể đã một lần nữa xấu thêm. Có tin tức rằng Cừu Hành đang cân nhắc từ bỏ quyền quản lý của Vinh Đỉnh, chuyển về ở phía sau an tâm dưỡng bệnh.

Cừu Hành, một cái tên khác mà cậu từng thấy trong tiểu thuyết.

Trong lòng có suy đoán, cậu tắt TV, nhìn xung quanh trên người mình, rút ra một chiếc điện thoại di động.

Ở mạt thế từ trường hỗn loạn, liên lạc không thành công, Giải Dương đã không chạm vào điện thoại di động trong nhiều năm, rất nhiều thao tác phương pháp đều đã quên, cậu lạ lẫm với việc mở khóa điện thoại bằng vân tay, tìm được app Weibo rồi mở ra.

Một tài khoản phụ có tên “Số nhỏ 1111″ được đăng nhập tự động, có 0 fans theo dõi, 1 người theo dõi và 0 bài viết. Số 1 quá mức chói mắt, Giải Dương cau mày, mở ra dễ dàng, chuyển trang, trên giao diện hiện lên ba chữ ” Mộc Chu Dịch”

“…”

Tốt rồi, miễn cho cậu đỡ phải tìm.

Cậu vào Weibo của Mộc Chu Dịch và quét 10 bài Weibo trước đây của Mộc Chu Dịch, sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của một số nhân vật trong tiểu thuyết, cậu khóa điện thoại và ném nó sang một bên.

Trước khi mạt thế, Giải Dương cũng đã xem qua mấy quyển lửa lớn tiểu thuyết internet loại đề tài xuyên sách này cậu có biết đến. Xem tình huống trước, cậu có mười thì tám chín là xuyên sách, mặc kệ khoa học hay không khoa học, chắc chắn một điều là từ một thế giới sắp sụp đổ xuyên vào một thế giới tiểu thuyết an toàn, thì không hẳn là một điều tốt.

Nhưng nếu xuyên sách vào một nhân vật pháo hôi(1) nhất định phải chết,  thì cũng không đẹp lắm.

(1) nhân vật pháo hôi: là nhân vật phản diện xui xẻo hơn thì là nhân vật hi sinh là nhân vật bước đệm cho nhân vật chính, nhân vật pháo hôi đa phần đều có kết cục thê thảm.

Mạt thế sinh tồn gian nan, lúc trước Giải Dương dành thời gian xem qua một cuốn tiểu thuyết mà cậu nhặt được khi mà các phương tiện diện trạng của cậu đều không tốt, là vì trong cuốn sách đó có một pháo hôi trùng tên với cậu.

Pháo hôi còn rất trẻ, vừa mới bước sang tuổi 20. Xuất hiện trên sân khấu, thân phận là công cụ bị ba mình bán cho một tên mắc bệnh nan y, tác dụng chủ yếu là dùng sự nhút nhát với sợ hãi của chính mình đối với nhân vật phản diện, phụ trợ nữ chính cứng cỏi châm ngòi mối quan hệ giữa nhân vật phản diện và nữ chính, thúc đẩy sự phát triển tình cảm của nhân vật phản diện và nữ chính, vì nhân vật phản diện mà cùng nam chính đoạt sự nghiệp nữ chính góp một viên gạch, thêm du đốt lửa, cùng với nam chính cướp đi cướp công ty của nhân vật phản diện.

Một pháo hôi như vậy không thể có kết thúc tốt đẹp được.

Cuối tiểu thuyết, nhân vật phản diện chết vì bệnh tật và mọi thứ trong tay đều bị nam chính cướp đi, là người mà đã giúp nam chính đoạt quyền thành công, nhưng pháo hôi lại không nhận được sự giải thoát mong đợi, thay vào đó bị người mướn thuê sát thủ giết chết, khi chết hắn mới 23 tuổi. Tệ nhất là cho đến phút cuối tác giả không giải thích được ai là kẻ đứng sau việc thuê sát thủ giết pháo hôi .

Giải Dương cầm điện thoại vứt sang một bên, bật máy ảnh lên, nhìn vào màn hình với khuôn mặt giống với vẻ ngoài của cậu đến tám chín điểm tương tự nhưng rõ ràng là nhìn trẻ hơn, lần đầu lên tiếng sau khi xuyên sách.

“Cậu là pháo hôi, Giải Dương ’ sao? Hay là chỉ là một người khác trùng tên trùng họ?”

A Văn vừa vặn đẩy cửa tiến vào, hỏi: “ Dương Dương, em nói gì vậy?”

Giải Dương khóa điện thoại và lắc đầu.

“Nếu không sao, tôi đi trước. Chương trình truyền hình đã gần xong tôi phải đi đón họ. Một lúc nữa Lily sẽ đến và mang bữa tối cho cậu đừng chạy lung tung nhé.”

Giải Dương gật đầu.

A Vân cùng tài xế rời đi, Giải Dương đến bên cửa sổ nhìn xe của bọn họ lái xe rời khỏi bệnh viện, xoay người nhặt ba lô của nguyên chủ trên giường, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh

Đó là giờ cao điểm buổi tối, khi đường phố, ngõ hẻm đông đúc người giờ tan học, tan tầm. Giải Dương mặc áo khoác mũ trùm đầu, hai tay đút túi chậm rãi đi bộ trên phố, Khi đi ngang qua trường mẫu giáo, một bà cụ đang đón đứa trẻ vô tình đụng phải cậu,Giải Dương theo bản năng căng chặt thân thể nghiêng người tránh ra, năm ngón tay thành khả năng điều động dị năng muốn phản kích.

Sau khi thay đổi cơ thể, dị năng cũng tự nhiên biến mất, điều động dị năng thất bại, cậu dừng lại một chút, từ từ nắm chặt tay lại.

“Anh trai lớn, anh sao không đi thế? Là bụng đói không còn sức lực sao?”

Quần áo bị kéo kéo, thân thể Giải Dương  cứng ngắc, cúi đầu đối mặt với bé gái đang nhìn lên. Bé gái nhiều nhất là bốn tuổi, mặc một chiếc váy đỏ, mũm mĩm và rất dễ thương.

Thấy Giải Dương không nói lời nào, bé gái buông tay ra, cúi đầu từ trong túi móc ra gói bánh quy phim hoạt hình, nhón chân đưa tay: “ Cái này cho anh ăn nè, anh trai mau về nhà đi ạ, Nữu Nữu cũng muốn về nhà.”

Giải Dương có chút hoảng hốt.

“Anh trai?”

Giải Dương hoàn hồn, cử động cơ thể cứng ngắc, thả lỏng lòng bàn tay trong túi rồi từ từ rút ra, cúi người đặt tay dưới lòng bàn tay bé gái.

Bàn tay mập mạp buông lỏng, bánh quy rơi vào lòng bàn tay Giải Dương, bé gái mỉm cười và vẫy tay với anh: “Tạm biệt anh nha” Nói xong, bé chạy lại chỗ một người đàn ông đang mua sắm ở một quán ven đường và nắm tay người đàn ông đó.

Lòng bàn tay bị ngứa bởi túi bánh, Giải Dương siết chặt tay, Khứu giác tê liệt của cậu  dường như được kích hoạt ngay lập tức nghe thấy được thế giới này truyền lại muôn vàn hương vị rối ren, chúng nó phảng phất như đang nói: Hoan nghênh bạn đi vào thái bình thịnh thế.

Bụng cồn cào.

Cậu lại đút tay vào túi tiền, đứng thẳng người hít sâu một ngụm hơi thở của phố phường đang phiêu đãng trong khí.

Đói quá.

Điện thoại trong ba lô liên tục đổ chuông, cậu mặc kệ, lại bước vào đám đông, lần theo mùi thơm mới nhất, vào một quán phở.

____________________________

• Mình edit được khá nhiều rồi nhưng từ từ lên chương nha mọi người

(>﹏<)

•(1) bất bạo động và không hợp tác

Bất bạo động là một triết lý hoặc chiến lược nhằm biến đổi xã hội mà không dùng đến bạo lực. Do đó, đấu tranh bất bạo động là chấp nhận một cách thụ động sự đàn áp của phía đối lập kể cả bằng vũ trang. Người tham gia đấu tranh bất bạo động có thể dùng nhiều phương pháp khác nhau để thay đổi xã hội bao gồm nhiều dạng tuyên truyền, giáo dục, thuyết phục, bất phục tùng, hành động bất bạo động trực tiếp và phát biểu trên thông tin đại chúng.