Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 11: Cừu Hành : Về nhà !



Trước khi rời đi, Giải Dương hỏi Kha
Lam thông tin liên lạc của Hứa Thần Hạo. Lúc trước nói chuyện, ba người họ nhất trí cảm thấy IUD mà không có Hứa Thần Hạo thì cũng chẳng có linh hồn, quyết định mời anh ta trở lại.


Đồng Kiếm do dự: “Thật sự có thể khiến Anh Hạo trở về sao? Lúc đầu anh ấy rất dứt khoát. Anh ấy nói là mệt mỏi không muốn còn hoạt động vất vả trong giới giải trí nữa.”

Kha Lam mấy ngày nay nghĩ thông suốt ra rất nhiều, lắc đầu nói: “Không, anh ấy không mệt, anh ấy đang bảo vệ chúng ta, anh ấy rất thông minh, lẽ ra anh ấy phải nhìn ra ý đồ của Mạc Bân từ lâu, biết rằng IUD sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ và sợ rằng Mạc Bân làm bậy, trốn tránh chúng ta như một tội nhân. Kết quả là Mạc Bân làm vậy thật, thậm chí anh ta còn không đủ can đảm để nói về việc nhóm sẽ tan rã. Anh ta kéo theo mọi chuyện đột ngột như thế này.

Đồng Kiếm ngốc.

“Đồng Kiếm, từ đầu đến cuối Mạc Bân tâm từ không phải là IUD, mà là thành công mà IUD có thể mang lại cho anh ta Chúng ta hiểu mọi chuyện quá muộn.”

Đồng Kiếm bàn tay nắm tay, nghiêng đầu dùng sức xoa nhẹ đôi mắt, không nói chuyện.

Kha Lam lại nhìn Giải Dương nói: “Tôi trước tiên nói cho Thần Hạo biết tình hình hiện tại sau đó để anh ấy chủ động liên hệ với cậu. Đừng lo lắng, anh ấy chắc chắn sẽ trở lại.”

Giải Dương gật đầu.

Nói xong chuyện, Giải Dương quay người rời đi. Đi được hai bước, cậu lại đột nhiên dừng lại, trở lại xe của Đồng Kiếm, Kha Lam gõ cửa kính xe.

Kha Lam hạ xuống cửa sổ hỏi: “Làm sao vậy, còn chuyện gì sao?”

“Một chút chuyện nhỏ, tôi có chút tò mò, trước khi tôi đến thế kỷ, các anh nghe thấy cái gì?”

Kha Lam dừng lại, trả lời: “Khi bọn tôi được người phục vụ dẫn đến phòng, bọn tôi thất họ nói rằng tầng của ngày hôm nay đã bỏ trống cho cậu, còn nói cậu là ông chủ nhỏ, phải cẩn thận chiêu đãi , Giải Dương
Cậu yên tâm, về gia cảnh nhà cậu tôi với Đồng Đồng không nói linh tinh với ai khác đâu.”

Đồng Kiếm ngồi ở ghế phụ vội vàng theo sau thề thốt.

    “… Cảm ơn rất nhiều.” Giải Dương cảm ơn rồi lùi lại, nhìn bọn họ rời đi sau đó cúi đầu nhấm muốt hai chữ “ông chủ nhỏ” cười. Trong truyện, Cừu Hành chưa bao giờ xác định thân phận địa vị của pháo hôi cả, có vẻ như con bướm của cậu bắt đầu đóng một vai trò trong cốt truyện.

Có thể có paparazzi canh chụp gần ký túc xá, Giải Dương không muốn về nên đổi Ngô Thủy thành C và quyết định báo trước một ngày. Trên đường đi, cậu dành thời gian xem dư luận trên Weibo.


Sau một đêm, các lượt tìm kiếm phổ biến về #IUD tự hủy chiêu bài đã đều đặn lọt vào top 10. Fans không hài lòng với chuyện “Giải Dương giả vờ bị ốm” và Giải Dương trong chương trình “Hello Holiday” bôi đen IUD, từ từ chuyển sang chuyện “Tại sao Văn ý lại ký một người tồi tệ như thế vào IUD”, “Nghi ngờ Giải Dương có chống lưng” và “Liệu Giải Dương có sử dụng IUD làm bàn đạp để ra mắt không…”

Fans âm thầm tìm hiểu danh tính của Giải Dương, chắc chắn Giải Dương tham gia IUD chỉ để bắt kịp sự nổi tiếng của kỷ niệm 5 năm thành lập nhóm của IUD. Sau khi cọ nhiệt đủ, cậu sẽ ra mắt solo và quay lại đóng phim.

Không chỉ Giải Dương, Hồ Tiêu cũng bị fans bàn tán. Người hâm mộ nghi ngờ Hồ Tiêu thấy IUD không xong rồi, muốn giẫm lên IUD khen ngợi người mới, họ còn mắng Hồ Tiêu anh ta ép Hứa Thần Hạo đi còn chưa đủ, anh ta còn ép IUD giải tán mới có thể hạnh phúc.

Giải Dương nhướng mày, xem những bài đăng trên Weibo mắng Hồ Tiêu.

Trên Weibo đều là bài chữ viết tay của Mạc Bân và bây giờ thì toàn bài về Hồ Tiêu , điều này có nghĩa là Mạc Bân người đứng sau vụ này, không chỉ muốn giải tán IUD mà còn muốn thay đổi người đại diện?

Hồ Tiêu có biết Mạc Bân nghĩ gì không? Nếu Hồ Tiêu biết…

“Cậu chủ.”

Giải Dương định thần lại, quay đầu nhìn Ngô Thủy: “Sao vậy?”

“Giải tổng tới.”

  “Ai?”

  Ngô Thủy chỉ về phía trước: “Cha của cậu, Giải Tu ạ”

Giải Dương cất điện thoại đi và nhìn về phía trước, cậu nhìn thấy phía trước cổng trường C lớn. Giải Tu đang đứng đó như người gác cửa, hai tay chống nạnh mắt đảo quanh đám học sinh, vẻ mặt không tốt.

Ngô Thủy hỏi, “Tôi có nên xuống xử lý chuyện này không nhỉ?”

Giải Dương nhớ tới mình đã từng hứa với Cừu Hành sẽ giúp đẩy nhanh sự phá sản của nhà mình, lắc đầu: “Không, anh đi mời chủ tịch Giải qua. Mà đúng rồi, ông ta gặp qua cậu chưa ?”

“Gặp qua rồi.”

“Vậy thì đi đi, ổng sẽ đi cùng cậu thôi. “

Ngô Thủy gật đầu, tìm một chỗ tấp xe vào xuống xe đi về phía Giải Tu.

Vài phút sau, Giải Tu cười tươi như hoa đi theo Ngô Thủy đến bên cạnh xe, thấy Ngô Thủy chuẩn bị mở cửa cho mình, ông ta vội vàng đưa tay ra ngăn cản, nói: “Không cần, tôi tự làm, Không ngờ ở chỗ này lại gặp được Chủ tịch Cừu, lần trước không gặp được chủ tịch, tôi cảm thấy tiếc chết đi được, hai ngày này đang nghĩ ngợi tới muốn đi gặp hay không —— Sao lại là mày?!”

“Đương nhiên là tôi rồi, Giải Tu à, ông đứng ở cổng trường tôi làm cái gì?”

Giải Tu nhìn thấy Giải Dương.nỗi lo lắng và tức giận tích tụ mấy ngày qua dồn lên, ông ta đưa tay bắt lấy Giải Dương: “Mày nói xem tao làm gì ở cổng trường của mày, nếu mày không nghe điện thoại của tao, Mày nghĩ tao có đến đây không hả? Mày đã nói gì với Cừu Hành, tại sao anh ta không trả lời cuộc gọi của tao nữa? hợp tác thống nhất trước đó đột nhiên biến mất. Mày cút ra đây cho tao!”

Giải Dương không ra mà ngược lại dễ dàng bắt được bàn tay mà Giải Tu đang chỉ vào, kết hợp với Ngô Thuỷ “đỡ” Giải Tu lên xe.

Giải Tu loạng choạng ngã ngồi trên ghế, càng ngày càng tức giận, chưa kịp ngồi vững đã vươn tay muốn đánh Giải Dương. Giải Dương thuận tay đè ông ta lên xe, vỗ nhẹ vào sau đầu ông ta lạnh nhạt nói: “Nghe qua câu này chưa? Bạo lực gia đình không chết tử tế được đâu ”

Giải Tu mặt ngu, sau đó tức giận giãy dụa: “Giải Dương, tao là cha mày, Dám đánh tao hả mày ?”

“Ngưoi đánh có mà là ông ấy, ông muốn gặp Cừu Hành?”

Giải Tu dừng lại giãy giụa, gian nan mà ngửa đầu nhìn Giải Dương, miễn cưỡng bình tĩnh lại hỏi: “Mày có ý gì?”

“Không có gì ý gì hết, ông muốn gặp Cừu Hành, tôi đưa ông đi gặp.” Giải Dương buông ông ta ra, sửa sang lại một chút quần áo bị sộc xệch nói với  Ngô Thủy “Đi Vinh Đỉnh.”

Ngô Thủy khởi động xe.

Giải Tu sau khi được thả ra, liền lật người ngồi xuống nhanh chóng xoa xoa cổ tay đau nhức, muốn đánh Giải Dương cuối cùng vẫn nhịn, hỏi: “Mày thật sự có thể đưa tao đi gặp Cừu Hành?”

Giải Dương không để ý tới ông ta, móc ra di động.

Giải Tu hờn giận nhìn chằm chằm Giải Dương, rất muốn dạy cho cậu một bài học như trước đây, nhưng ngại Ngô Thủy đang lái xe, đành phải nhịn xuống.

Giải Dương phớt lờ ánh mắt của Giải Tu, nhấp vào WeChat của Cừu Hành và gửi tin nhắn: Anh có rảnh không?

Cừu Hành nhanh chóng trả lời lại : Không có thời gian.

Giải Dương: Đến đưa tiền cho anh

Cừu Hành: Ồ?

Giải Dương: Giải Tu hiện tại ở trên xe tôi, đang trên đường đến Vinh Đỉnh.

Sau một lúc.

Cừu Hành: Giải Tu đi tìm em?

Giải Dương : Vâng.

Cừu Hành : Về nhà.

Giải Dương nhắn lại một dấu hỏi lịch sự.

Cừu Hành không trả lời tin nhắn, vài giây sau điện thoại ở bên cạnh tay lái của Ngô Thủy vang lên. Ngô Thủy trả lời điện thoại,  giọng nói của Cừu Hành vang lên: “Mang Giải Dương trở lại Cảnh Hà hoa viên, tôi sẽ quay về ngay lập tức.”

Ngô Thủy không kịp theo thì tiếng điện thoại đã bị cắt đứt. Hắn thông qua kính chiếu hậu nhùn Giải Dương: “Cậu chủ”

“Nghe Cừu Hành.”

Ngô Thủy lập tức chuyển làn và chuẩn bị quay đầu lại.

Giải Tu nhìn thấy cảnh này, ông ta tức giận, không khỏi nói: “Chẳng trách không trả lời cuộc gọi của tao, còn thái độ với tao, thì ra là do được yêu chiều. Trước kia là tao nhìn nhầm cho rằng mày là đứa ngoan hiền, hiện tại tao hiểu được rồi, mày giống mẹ mày, là đứa không an phận bạch nhãn lang!”(1)

“Mẹ nào?” Giải Dương cười nhìn ông ta “ Ừ, Mẹ tôi, người bị gia đình ông bạo hành đến mức không chịu nổi mà tự tử hay bà mẹ kế tiểu tam bây giờ hả? Vậy thì bà ta cũng hiểu khá rõ về tôi đấy, có một người cha như ông không làm bạch nhãn lang thì thật lãng phí được trời ưu ái thân phận.”

Giải Tu nghẹn lại, hai má giật giật, cố gắng cãi lại nhưng không biết nên nói thế nào, nghẹn tức.
   
_________________

Bạch nhãn lang : bạch nhãn lang (白眼狼) — hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.